Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711:

. Chương 711:
Lái xe về tới nhà, Tô Lâm Lang vừa ra khỏi ga-ra thì đã thấy Hạ Chương đang ngồi trên xe lăn, chăn đắp ngang đùi ngồi ngoài sân phơi nắng.

Tiểu Băng Nhạn gối đầu trên đầu gối cha đang đút kẹo thỏ trắng cho cha mình ăn.

Kẹo thỏ trắng này là do Trình Siêu mang khi tới lần trước, cũng là loại kẹo mà Băng Nhạn thích ăn nhất. Thậm chí còn vì lời nói dối của Trình Siêu mà cô bé tin rằng, khi ăn kẹo thỏ trắng dưới ánh mặt trời thì kẹo càng ngọt hơn.

Nếu đút kẹo cho cha ăn, y tá nhìn thấy chắc chắn sẽ trách móc, vì thế khi vừa nhìn thấy chị dâu từ xa, Băng Nhạn đã chỉ vào Lương Nguyệt Linh và Hứa Uyển Tâm đứng từ xa trước, ra hiệu Tô Lâm Lang đừng nói gì cả. Sau đó cô bé lại lặng lẽ rướn người lên đút kẹo sữa trắng mịn tới gần miệng cha.

Được con gái đút kẹo, Hạ Chương hơi há miệng.

Nhưng vừa há miệng ông lại không khống chế được bản thân, nước dãi chảy ra ngoài.

Băng Nhạn quan tâm chăm sóc, vội lấy khăn lông lên lau nước dãi cho cha mình.

Tô Lâm Lang không còn cha mẹ, rất thích các bề trên nên cũng bước lên nửa quỳ xuống, nhẹ giọng gọi: "Cha!"

Đầu Hạ Chương chuyển động chậm chạp, chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi xuống người con dâu.

Người sống thực vật muốn bình phục lại là một quá trình rất dài, gần như không có khả năng vừa tỉnh dậy đã hồi phục như lúc đầu được. Nếu đi theo kỳ tích tự nhiên thì đa phần đều giống như Hạ Chương, không thể hành động, nhưng có thể khống chế tầm mắt, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ, trạng thái cơ thể không có tri giác.

Phải mất hơn ba năm, dùng hơn hai mươi triệu mới làm được tới vậy.

Bây giờ ông đã có thể ngồi xe lăn, từ ăn bằng đường mũi chuyển sang ăn cơm bằng miệng. Khi thấy người quen sẽ hay nhìn chằm chằm.

Tính cách bình thường của ông rất tốt, bây giờ cũng thế, chỉ cần nhìn thấy người quen là nhếch miệng lên mỉm cười một cái.

Ông nhìn người phụ nữ trước mặt một lúc mới nhận ra đây là con dâu, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Cho dù cha là người thực vật, nhưng vẫn tốt hơn không có cha rất nhiều.

Khi Băng Nhạn tới thăm sơn trang thường thích chơi với cha nhất, bây giờ cha đã về nhà, cô bé chính là người vui vẻ nhất.

Băng Nhạn kéo tay Hạ Chương, nói: "Chị dâu, chị cầm thử tay đi."

Lẽ ra người nằm liệt giường một thời gian dài thì tứ chi sẽ thoái hóa dần. Nhưng mà Hạ Chương được chăm sóc rất tốt, tứ chi không bị thoái hóa nhiều.

Lại thêm ăn uống phối hợp hợp lý, làm huấn luyện phục hồi nên tay chân không bị phù thũng, không quá gầy gò. Nhìn khuôn mặt giống hệt Hạ Phác Đình, có điều hơi già hơn một chút mà thôi.

Tô Lâm Lang nâng tay cầm tay cha chồng, cô siết chặt tay thử, không ngờ ông lại có thể dùng lực cầm ngược lại tay cô.

Lần trước gặp mặt, tay ông không thể cử động.

Việc này khiến Tô Lâm Lang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bởi vì cha chồng cũng là một mạng sống mà cô cứu được.

Cô quay đầu lại nói với Hứa Uyển Tâm: "Mẹ, tay cha có thể cử động rồi, có lực nắm."

Lương Nguyệt Linh cũng ở đây, vì vậy đã lên tiếng giải thích: "Mấy tháng trước tay của chú ấy đã bắt đầu cầm nắm được, bác sĩ nói cần phải rèn luyện nhiều hơn, sau này sẽ tốt lên."

Hứa Uyển Tâm quay đầu nhìn, lại hỏi: "Phác Hồng đâu rồi, sao thằng bé lại lặng im chạy mất thế?"

Băng Nhạn nói: "Mẹ ơi, để con ở với cha là được rồi. Anh Ba nói anh ấy rất bận, đã tới tầng hầm rồi ạ."

Hứa Uyển Tâm tiến tới nắm tay chồng, hỏi: "A Chương, ông muốn gặp Phác Hồng đúng không?"

Hạ Chương khó khăn gật đầu, con ngươi di chuyển về hướng tầng hầm.

Ông là vậy, thật ra trong lòng ông biết hết tất cả nhưng lại không thể khống chế cơ thể của mình, không thể nói thành lời.

Hứa Uyển Tâm nói cho chồng nghe chuyện Hạ Phác Hồng phải tới Đại Lục, con trai như miếng thịt lợn nướng cháy, Hạ Phác Hồng lại tự kỷ, chơi với cha một lúc đã thấy chán nản lặng lẽ quay về.

Khi cha biết con trai mình sắp phải đi, rất có thể lần đi này phải mất tới mười năm sau mới quay về được, dĩ nhiên sẽ muốn được nhìn thấy con mình nhiều hơn một chút.

Ông nâng mắt nhìn về phía gara để xe, bởi vì hồi nãy Hạ Phác Hồng vừa rời khỏi đó.

Ông muốn gặp con trai, nhưng không thể nói thành lời. Cứ vậy nhìn về hướng đó.

Hứa Uyển Tâm vội nói với Tô Lâm Lang: "Lâm Lang, con đi gọi Phác Hồng đi. Bảo thằng bé dù có bận rộn cỡ nào cũng phải dành chút thời gian ở bên cạnh cha."

Tô Lâm Lang đưa túi xách cho Lương Nguyệt Linh, sau đó đi từ ga-ra xe xuống tầng ngầm tìm Hạ Phác Hồng.

Từ mấy hôm trước Hạ Phác Hồng đã ở sơn trang, hôm nay sẽ quay về cùng Hạ Chương.

 


Bình Luận (0)
Comment