.
Chương 717:
Chuyện cuối cùng Mã Minh có phải gián điệp, là ô dù lớn nhất trong nội bộ đội cảnh sát của bọn buôn ma túy hay không thì vốn chẳng liên quan gì tới nhà họ Hạ cả. Bọn họ có biết hay không cũng không sao.
Nhưng Tô Lâm Lang đã cài máy nghe lén chỗ Mã Minh, Hạ Phác Hồng rất tò mò, trước khi rời đi chỉ muốn biết đáp án mà thôi.
Đột nhiên cậu ta nghĩ tới một chuyện, nói: "Phải rồi chị dâu à, Lưu Bội Cẩn đã gọi điện cho Mã Minh."
Tô Lâm Lang khá thích nghe chút chuyện phiếm, cô mỉm cười hỏi lại: "Lưu Bội Cầm còn sống ư?"
Hạ Phác Hồng nói: "Nghe giọng điệu có vẻ cô ta sống không tốt lắm, cô ta nói Mã Minh đi cứu mình."
Tô Lâm Lang hỏi: "Mã Minh đã nói thế nào, có đồng ý đi cứu cô ta không?"
Hạ Phác Hồng lắc đầu nói: "Không, ông ta còn chửi mắng Lưu Bội Cẩm một lúc lâu, nói rằng cô ta đáng chết."
Sau đó nói tiếp: "Chị dâu,
chị đoán xem liệu Mã Minh có phải gián điệp núp trong sở cảnh sát, ô dù của đám buôn ma túy không?"
Nếu nói Lưu Bội Cẩm sống rất thảm hại thì phải nói tới cả Ishida Shoroku của tổ chức Yamaguchi.
Ông ta vẫn còn nợ Tô Lâm Lang một thanh kiếm Raikiri, cũng như đã đồng ý với cô rằng chuẩn bị tới giao nó.
Khi ông ta tới Cảng Thành lại gặp phải sáu sát thủ, vì thế đã xử lý từng người một để giết người diệt khẩu, trong đó bao gồm luôn cả Lưu Bội Cẩm!
Mã Minh và Lưu Bội Cẩm từng có mối quan hệ bất chính. Đáng lý ra bây giờ vợ ông ta đã xảy ra chuyển, bị hủy hoại dung nhan, nếu ông ta muốn nối lại tình cũ với Lưu Bội Cẩm sẽ thuận lợi hơn ngày xưa rất nhiều mới phải.
Vả lại hai bọn họ từng có tình cảm với nhau, lẽ ra Mã Minh phải nghĩ cách mau chóng cứu Lưu Bội Cẩm.
Nhưng không, khi Lưu Bội Cẩm nhờ sự giúp đỡ của Mã Minh, ông ta đã kiên quyết từ chối.
Sau vài ngày chán nản, ông ta lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào bọn buôn ma túy.
Hạ Phác Hồng đã nghe lén ông ta suốt một tuần nhưng không phát hiện ông ta có liên lạc gì với bọn buôn ma túy, chỉ nghe thấy ông ta liên tục đốc thúc cấp dưới đi truy nã mà thôi.
Một gã đàn ông ngoại tình, vì muốn nịnh bợ Vương quốc Anh đã mưu sát cảnh sát trưởng Cảng Thành. Ông ta xấu hay tốt, là một cảnh sát tốt vì bảo vệ Cảng Thành ra lệnh truy nã lũ buôn ma túy như cách ông ta thể hiện ra ngoài hay ông ta chính là một kẻ vừa đánh trống vừa la làng. Thực chất vẫn luôn diễn kịch trước mặt mọi người?
Hạ Phác Hồng không hề lưu luyến chút nào với cha mẹ và người nhà.
Nói đi Đại Lục là đi.
Nhưng chỉ có mỗi chuyện này là không buông bỏ được, muốn biết câu trả lời.
Cậu ta vô cùng muốn biết Mã Minh có phải cảnh sát tốt hay không.
Tô Lâm Lang chạy xe tới bán đảo Hồng Sơn. Nơi này từng thuộc về công ty truyền hình Long Hổ, còn bây giờ lại trở thành bến tàu tư nhân mới của Hạ thị. Tô Lâm Lang ngừng xe lại, nói: "Đi lắp ráp máy bay đi, còn chuyện Mã Minh là tốt hay xấu thì chờ sau này có câu trả lời, chị sẽ gọi điện thông báo cho em biết."
Hạ Phác Hồng bước vào bến tàu, nói: "Thật ra em hơi tán thành với quan điểm của Mã Minh và Tiền Phi Long, đó là Cảng Thành không thuộc về Vương quốc Anh, cũng không thuộc về Đại Lục, chỉ thuộc về người Cảng Thành chúng ta mà thôi. Chúng ta phải bảo vệ nhân quyền và tự do của mình. Chỉ cần Mã Minh không phải gián điệp của bọn buôn ma túy, là đại ca đứng sau màn của đám buôn ma túy thì em có thể tha thứ cho việc ông ta ám sát em. Bởi vì ít nhất ông ta vẫn đang kiên trì truy nã, bảo vệ nhân dân ở Cảng Thành."
Việc Hạ Phác Hồng có thể tha thứ cho Mã Minh khiến Tô Lâm Lang phải giật mình.
Bởi vì điều này đã chứng minh một điều, Điên Công mất hết tính người, không có trách nhiệm với nhà nước và dân tộc cuối cùng cũng biết yêu tổ quốc, yêu đồng bào.
Hay nói cách khác, cậu ta đã có tín ngưỡng của mình.
Tất nhiên đây là một chuyện tốt.
Bởi vì những thứ cậu ta nghiên cứu ra vừa có thể giết người, vừa có thể bảo vệ người. Khi làm loại nghiên cứu này, cậu ta phải có tín ngưỡng của mình.
Vào lúc này, cậu ta rất giống Tiền Phi Long. Đều đứng về phía lập trường của Cảng Thành, đối xử với Đại Lục như kẻ địch.
Bọn họ cho rằng không cần tuân theo và dựa vào chính phủ Đại Lục thì nhân dân ở Cảng Thành tự chủ tự trị vẫn có thể sống rất tốt.