.
Chương 732:
Trong đầu Tô Lâm Lang có nội dung tương lai của sách thật, nhưng bên phần bổ sung chỉ ghi chép sự kiện lớn thôi.
Các cảnh sát trưởng ở giai đoạn đầu như Mã Minh hay Tiền Phi Long, nếu chỉ chăm chăm săn bọn buôn ma túy thì đều sẽ không sống nổi đến năm 1997.
Ma túy ngày càng lan rộng, dân chúng càng hận cảnh sát vô dụng. Cho dù họ chết cũng chẳng có hai thương xót, vẫn cố tình ra sách, ra truyện viết cho họ những cuộc đời đau khổ, chết trong bi ai.
Đương nhiên, Mã Minh đúng là quá vô dụng, không bắt được kẻ thù giết con mà lại giỏi giết đồng bào.
Để được chính tay giết trùm buôn ma túy từng tiêm ma túy cho con mình mà ông ta bắt tay Lưu Bội Cẩm, muốn giết Hạ Phác Hồng. Ông ta không nghĩ rằng Hạ Phác Hồng cũng có cha mẹ, cũng là miếng da miếng thịt của cha mẹ cậu hay sao?
Ông ta đúng là vừa đáng ghét lại vừa đáng thương,
Tô Lâm Lang hỏi Tiền Phi Long: "Sao cục tình báo lại biết tung tích của trùm ma túy A Khôn chứ?"
Tiền Phi Long chỉ về phía Đại Lục, cười nói: "Xem ra cô Tô chưa từng chú ý đến tình hình quốc tế. Hiện giờ trên toàn thế giới, trừ Đại Lục PLA thì làm gì còn nơi đâu mà MI6 và CIA không thâm nhập được?"
Thoạt sau, anh ta nói tiếp: "Không chỉ A Khôn mà tất cả trùm buôn ma túy ở Đông Nam Á và vũ khí của chúng giấu ở đâu, hoạt động ở khu vực nào, liên lạc kiểu gì thì cục tình báo của Anh đều có danh sách cụ thể. Bọn họ muốn bắt ai cũng dễ như trở bàn tay!"
Các quân đội của nước lớn trên thế giới thì chỉ có mỗi PLA yêu hòa bình, không chủ động điều động đặc công ra ngoài.
KGB của Liên Xô (Tổ chức gián điệp của Liên Xô) cũng chỉ có cái danh tiếng là tệ thôi, chứ ra tay rất ác, nhưng trình độ tình báo của CIA thuộc Mỹ và MI6 (quân cục tình báo) mới là mạnh, khổng lồ nhất trên thế giới.
Mà ở Đông Á, có thể sản xuất cỡ lớn, gia công và vận chuyển ma túy thì các tổ chức buôn ma túy đều được các cường quốc phương Tây ủng hộ, thế thì chúng mới dám chạy bon bon trên vùng biển quốc tế một cách thuận lợi như vậy.
Cũng vì thế nên khi cục tình báo đưa cành ô liu ra cho Mã Mĩnh, ông ta mới đồng ý nhanh như vậy.
Ông ta biết rất rõ, chỉ có làm chó cho cục tình báo thì ông ta mới có cơ hội chính tay đâm chết kẻ thù giết con mình!
...
Du thuyền của Tiền Phi Long chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Quách Thụy dẫn nhóm vệ sĩ đứng sẵn ở bờ biển đợi Tô Lâm Lang. Hạ Trí Hoàn cũng ở đó, chồng gậy ba toong đứng ngay đầu boong tàu.
Thấy du thuyền nhà mình, Tô Lâm Lang cũng chuẩn bị xuống.
Tiền Phi Long cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói cả nửa ngày đương nhiên là bởi vì muốn công kích cô. Anh ta đập boong thuyền ý bảo người lái tàu dừng thuyền lại, anh ta chỉ thẳng tay vào mũi Tô Lâm Lang: "Cô Tô, đứng ở góc độ PLA cô không làm sai, nhưng hành động của cô ảnh hưởng đến hành động chống ma túy của cảnh sát chúng tôi, xin cô nhớ rõ, từ hôm nay trở đi, mỗi một người ở Cảng Thành chết vì ma túy, thì cô cũng khó mà thoát tội."
Tô Lâm Lang cười cười, hất tay anh ta ra nói: "Bản thân không làm được chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, trách nọ trách kia, rõ ràng các anh có những người phóng chống ma túy vô cùng tốt ở biệt thự sông Giang, bản thân ngu si không tìm được, lại trách tôi, anh buồn cười thật đó."
"Cái gì gọi là tôi đùn đẩy trách nhiệm... cô!" Tiền Phi Long giận điên lên, muốn tiếp tục cãi cọ với Tô Lâm Lang.
Hạ Trí Hoàn chống gậy batoong trên du thuyền phía đối diện, nghiêm nghị hét lên: "A Long, cậu muốn làm gì?"
Ông cụ đứng đầu gia đình giàu số một đang nhìn chằm chằm, Tiền Phi Long đành nói: "Chú Hạ, cháu chỉ muốn đỡ cô Tô qua thuyền mà thôi."
Hai chiếc du thuyền cách nhau khoảng ba mét, Tiền Phi Long đưa tay ra định đỡ cô, nhưng cô hất tay anh ta ra, chạy lấy đà rồi nhảy lên không trung, đưa tay chụp lấy thành thuyền đối diện, thế là cô đã ở bên ngoài khoang du thuyền rồi.
"Làm thế nào để phòng chống ma túy, anh hãy suy nghĩ cho kỹ đi." Tô Lâm Lang ra dấu tay gọi điện thoại: "Nghĩ ra rồi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp anh. Sir Tiền, đi nhé!"
Thế mà cô lại nói đến phòng chống ma túy?
Đám đội viên đội Phi Hổ mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng cả đám vẫy vẫy tay với cô, còn có người hô to: "Cô Tô, hôm nay cô đẹp lắm."
Hẳn là Tiền Phi Long đã nghĩ ra người đồng ý hợp tác phòng chống ma túy với bọn họ là ai rồi.
Thật ra đáp án rất rõ ràng, chính là quân đội đại lục, PLA, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể giống như nước Anh, có quyền chấp pháp trên hải phận quốc tế.
Cũng chỉ có bọn họ, khi cảnh sát Cảng Thành gặp khó khăn mới sẵn lòng trợ giúp, dù sao thì cũng chỉ cách nhau một dòng sông, mọi người đều là đồng bào.
Nhưng kiêu ngạo như cảnh sát hoàng gia, tất cả sĩ quan cảnh sát đều coi PLA như kẻ thù, còn có chính phủ nước Anh kẹp ở giữa, muốn đạt được quan hệ hợp tác, chung tay phòng chống ma túy cũng không dễ dàng.
Nhưng Tiền Phi Long cũng coi như là người liêm chính và có đạo đức, cho nên khi quân đội nước Anh tìm tới anh ta để điều tra chuyện máy bay chiến đấu vượt biên, anh ta đã lựa chọn im miệng.
« Chương Trước