.
Chương 74:
Mặc dù Lưu Ba đã nói không dưới một trăm lần, nhưng quản gia Lưu vẫn không thể tin được mợ cả sẽ chém người khác.
Trong đầu ông ấy hiện lên cảnh một tay cô cầm súng AK, một tay chém đầu người.
Suy nghĩ này đương nhiên là không tôn trọng thần linh, ông ấy bị bản thân dọa sợ.
Roẹt, băng dán cá nhân lệch sang một bên, ông ấy gật đầu nói: “Đúng!”
Đúng vậy.
Hạ Trí Hoàn muốn để Tô Lâm Lang đứng ra trong thời khắc nguy hiểm này, xử lý mọi chuyện cho ông ấy.
Nói làm nhà danh gia vọng tộc thì dễ, nhưng khi làm thì rất khó.
Nếu thật sự muốn lật đổ người khác, để kiếm tiền vào túi riêng của mình, bản thân đánh bại mọi người, cũng gọi là gia chủ.
Nhưng đây không phải điều Hạ Trí Hoàn muốn.
Ông ấy muốn gia đình mình có thể yên ổn trong thời buổi loạn lạc này, bảo đảm cuộc phẫu thuật của cháu trai cả ông ấy thành công, ông ấy sẽ nhổ sạch gián điệp và thế lực đằng sau gián điệp.
Vậy nên ông ấy đặc biệt phân phó, bảo quản gia Lưu thuyết phục cháu dâu đứng ra.
Đương nhiên đây cũng là khẳng định năng lực của cô trá hình.
Ở trong sách, từ khi Hạ Phác Đình bị bắt cóc, Tô Lâm Lang bỏ trốn, mạng của ông cụ nguy cấp, Hứa Uyển Tâm phát hiện ra Phật, Bồ Tát không linh, lừa bị hết tài sản thì tử tự kết thúc cuộc đời, ống thở oxy của Hạ Chương cũng bị rút ra.
Mà bây giờ Tô Lâm Lang trở về đúng lúc, ông cụ vẫn còn sống.
Mặc dù ông ấy vẫn đang trong tình trạng nguy kịch, nhưng ông ấy biết dùng người thiện, biết cháu dâu có thể cứu gia đình.
Tô Lâm Lang cất dao đi, cô nói: "Bác Lưu, nhà họ Hạ chưa tách ra, trước mắt cha chồng cháu như vậy, Phác Đình cũng nằm, cháu là con dâu mới gả vào nhà, còn là một cô gái Đại Lục, quản lý gia đình này cũng không dễ làm."
Cô mới gả đến, đừng nói không có nền tảng, mà còn không quen biết nhiều họ hàng nhà họ Hạ.
Giặc trong là ai, giặc trong cấu kết với ai mà lại gây ra chuyện ném bom như vậy, cô làm sao mà biết được.
Sao có thể điều tra chuyện này được.
Mà tên giặc trong kia rất có thể sẽ tạo ra hung án ở bên ngoài đồn cảnh sát.
Tô Lâm Lang nhìn thấy hung thủ, người kia khác Diệp Khánh Vinh, Trương Hoa Cường, anh ta là một sát thủ chuyên nghiệp.
Cô là một cô gái, ngộ nhỡ bị người ta sát hại thì sao?
"Cái này, này, à, à..." Quản gia Lưu nói lắp bắp.
Ông ấy không ngờ mợ cả từng là người không nói một lời, chỉ biết chặt mía lại đột nhiên biến thành một người hung dữ, nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Nói đến cũng thật là, ở Cảng Phủ, hơn một nửa doanh nhân đều không nguyện ý thống nhất.
Đương nhiên trong thời buổi bây giờ, người càng giàu có càng không muốn đứng ra lên tiếng ủng hộ Đại Lục.
Hạ Trí Hoàn là nhà giàu số một, cũng là người khôn khéo nhất Cảng, nhưng ông ấy lại đứng ra.
Ông ấy rất tin tưởng tương lai của Cảng Phụ không ở nước Anh, mà ở Đại Lục.
Quả thật ông ấy đã nhìn toàn diện, sau khi trở về sẽ chơi một ván cờ lớn, Tô Lâm Lang cũng chỉ là một quân cờ.
Nhưng cô gái người ta nhìn thấu như vậy, quản gia Lưu cũng hiểu được, bản thân không thuyết phục được cô.
Ông ấy đã nản chí ngã lòng.
Không ngờ lúc này Tô Lâm Lang lại khép đao, dịu dàng nói: "Bác Lưu yên tâm là được rồi, trước kia Hạ Phác Đình đã nguyện ý đến Đại Lục, chăm sóc một quân nhân xuất ngũ nhà PLA sắp mất, quân nhân xuất ngũ kia lại là cha cháu, cháu sẽ báo đáp, duy trì đại cục, loại bỏ tất cả nguy hiểm, bảo đảm anh ấy bình an hồi phục."
Quản gia Lưu ngạc nhiên: "Cái gì?"
Vậy nên mặc dù cô đã nhìn thấu, biết chỉ đó là bàn cờ kinh doanh, nhưng vẫn sẵn lòng gánh vác?
Về công ty thì tạm thời không sợ.
Hạ Chương đào tạo rất nhiều người đắc lực, chỉ cần ông ấy còn sống, thì công ty vẫn vận hành bình thường.
Phiền toái chính là người trong nhà.
Nhà họ Hạ cũng không nhiều người, chỉ có hai nhà, nhưng có một người tâm phúc khiến Hạ Trí Hoàn đau đầu, người đó không ngừng kích thích ông ấy, từng chiêu từng chiêu đều ép ông ấy chết sớm.
Trước mắt mà nói, bởi vì ông cụ vẫn chưa biết sau lưng tâm phúc kia có ai, cũng không có sức lực đối phó, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, để cho cháu dâu xử lý, còn ông cháu bọn họ có thời gian thở phào.
Tô Lâm Lang đồng ý, ông cụ có thể thờ phào, nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt.
Quản gia Lưu cảm khái: "Cuối cùng ông chủ cũng có thể an tâm dưỡng bệnh."
Ông ấy rất kích động, băng vải trên cổ ông ấy rớt xuống, để lộ vết thương dính đầy máu.
Tô Lâm Lang thấy vậy: "Cổ bác bị sao vậy?"
Quản gia Lưu xua tay: "Chân mềm, không cẩn thận ngã vào vườn hoa."
Tô Lâm Lang hiểu được: "Là Hạ Phác Chú làm đúng không, cậu ta lấy dao làm bác bị thương?"
"Chỉ là không cẩn thận cứa phải thủy tinh, hơn nữa, cậu ấy bị rối loạn lưỡng cực." Quản gia Lưu vội nói.