.
Chương 73:
Quản gia Lưu không ngờ một Tô Lâm Lang thờ ơ ngây ngô lại có thể nói ra những câu có trình độ như thế này nên nhất thời nghẹn họng.
Lúc còn ở trang trại cô đã từng không nói một lời, chỉ biết vùi đầu chặt mía thôi, mặc dù biết một vài chữ, cũng từng đọc vài bài báo nhưng cô có thể biết được gì thông qua báo giấy của Đại Lục chứ.
Làm sao mà cô lại có thể hiểu được những điều này?
Ông ấy suy nghĩ rồi nói: "Nhìn thấy Đại Lục nghèo khổ như thế, cậu cả vô cùng xúc động bùi ngùi, năm lần bảy lược nhắc đến mùi vị của đồ gia vị trang trại không hề thua kém nước tương của Cảng Thành, đối với Hạ Thị chúng ta mà nói đầu tư một ít tiền chẳng qua chỉ như mưa phùn mà thôi, nhưng chúng ta có con đường vận tải biển toàn cầu, một khi đầu tư vào thì có thể xem như ban ơn cho cả huyện Đam."
Trang trại quốc doanh huyện Đam chính là quê nhà của Tô Lâm Lang.
Đối với nhà họ Hạ thì một khoản đầu tư chẳng qua chỉ như mưa phùn, nhưng nó không chỉ có thể khiến cho trang trại phất lên mà còn ban ơn cho tất cả người dân ở huyện Đam.
Dù sao thì tiền sẽ lưu động, một khi tiền lưu động thì người ta sẽ giàu lên thôi
Nghe vậy ít nhất là cậu cả thật lòng.
Hơn nữa anh nói là sẽ giữ lời, sau khi quay về Cảng Thành thì anh đặc biệt bảo công ty vận tải đường biển đi điều tra nghiên cứu, thiết kế rồi làm bảng kế hoạch đầu tư.
Anh còn đích thân viết thư mời cho trang trại trưởng của trang trại quốc doanh, mời ông ấy đến Cảng Thành du ngoạn và khảo sát, chỉ là chưa kịp gửi đi mà thôi.
...
Sắp xếp xong quần áo, Tô Lâm Lang còn định thu xếp chiến lợi phẩm mà cô mang về từ hang ổ của bọn bắt cóc.
Cô cầm cây súng AK lên tháo rời ra và cười nói: "Giá nhân công của Đại Lục thấp như vậy, tất cả mọi thứ đều là đồ thật chất lượng, trang trại quốc doanh còn được quản lý theo kiểu quân sự hóa, sức lao động và nguyên vật liệu giá rẻ có thể đánh vào các kênh phân phối, chiếm lĩnh thị trường đầu cuối, bác Lưu chẳng lẽ bác không cảm thấy rằng cậu cả không phải đang làm từ thiện, mà khả năng buôn bán của anh ấy càng độc đoán hơn sao?"
Cô có hai lúm đồng tiền, lại thích cười mỉm, trông vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nhưng ánh mắt của cô sắc bén, lời nói lại chính xác, thấu đáo và sắc sảo.
Quản gia Lưu lùi lại hai bước, kinh sợ đến nỗi cơ bắp toàn thân căng cứng, viền của miếng băng dán cá nhân trên cổ vểnh cả lên.
Ông ấy ngây ngẩn cả người: "Chuyện, chuyện này, ờ, ờ..."
Ông ấy không biết đến khi cậu cả tỉnh dậy, nhìn thấy em gái ngọt ngào trước đây đang nhanh nhẹn tháo cây súng AK, nói năng sắc bén như vậy thì sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng ông ấy cũng đã sáu mươi mấy tuổi rồi, mà lại năm lần bảy lượt bị lời nói của cô đàn áp đến sắp khóc.
Bỗng nhiên Tô Lâm Lang hỏi tiếp: "Phải rồi, bác Lưu có biết tại sao đột nhiên bà cả lại tin vào Phật không?"
Bà cả Hứa Uyển Tâm và Hạ Chương từng là một đôi vợ chồng ân ái điển hình, nhưng sau khi Băng Nhạn ra đời thì bỗng nhiên bà liền ăn chay niệm Phật.
Về phần lí do tại sao thì suy cho cùng quản gia Lưu chỉ là đầy tớ, ông ấy cũng không biết.
Ông ấy nói: "Tôi cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng bà cụ của chúng ta tin Phật, bà hai cũng tin Phật từ lâu rồi, chắc có lẽ khi con người đến tuổi tác cao thì đều muốn tin vào thần Phật mà thôi."
Nói chuyện thần Phật với một cô gái tháo lắp AK khiến một người đã độ sáu mươi như ông cảm thấy bối rối.
Tô Lâm Lang gật đầu, bỏ cây AK xuống rồi cầm con dao quân dụng lên rút ra xem, hơ, các vệ sĩ đã lau chùi đánh bóng giúp cô rồi, rất sạch sẽ.
Cô rút dao ra và nhướng mày nói: "Bà cả không thèm đếm xỉa, bà hai cũng không lo liệu việc nhà, chẳng lẽ ông nội muốn để cháu làm chủ gia đình ư?"