.
Chương 747:
Tô Lâm Lang khá bất ngờ: “Hoàng tử nuôi tình nhân già hơn mẹ mình á, cô chắc chứ?”
Hứa Thiên Châu lẩm bẩm: “Vậy nên trong hôn nhân không chỉ cảnh giác mấy cô gái trẻ mà còn phải đề phòng các chị gái thấu hiểu lòng người nữa nha.”
Tô Lâm Lang khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Hạ Phác Đình: “Tổng giám đốc, anh đoán được là loại đá quý nào không?”
Hạ Phác Đình: “Chắc là kim cương xanh, giống bộ trang sức anh chụp cho em.”
Hứa Thiên Châu nghe xong khẽ nhướn mày: “Em có tình báo đúng không, biết trước thông tin rồi, còn chụp bộ trang sức y hệt bộ của Nữ hoàng, cũng chẳng báo cho chị biết một tiếng để chị đi nghe ngóng khắp nơi là sao hả?”
Lúc Hạ Phác Đình đi công tác đã mua về một bộ trang sức bằng kim cương xanh.
Anh đã nắm rõ mười mươi nhưng không hề kể cho Hứa Thiên Châu, để cô ấy tốn công tốn sức tìm tình báo.
Có bệnh hả?
Song, Hạ Phác Đình lại bảo: “Em đoán thôi. Trước mắt, thuộc địa của thực dân Anh là Sri Lanka, đồng thời cũng là nơi sản xuất nhiều kim cương xanh nhất không có các cuộc nổi dậy chống phá chính quyền. Nữ hoàng không chỉ sẽ đeo bộ trang sức kim cương xanh kia mà còn sẽ công khai bày tỏ thiện chí với người dân Sri Lanka trong bữa tiệc.”
Rõ ràng, đây là đáp án chính xác.
Hứa Thiên Châu: “Thôi được rồi ngài giám đốc, em đoán đúng rồi, người của chị dò la được quả thật là kim cương xanh.”
Thực dân Anh có thuộc địa trên khắp thế giới, mỗi một vị lái buôn ở các vùng thuộc địa đều mua một tấm vé vào cửa tiệc sinh nhật Nữ hoàng Anh có giá trên trời, hòng mưu cầu giá trị và sự nổi tiếng.
Mà đối với đám người nịnh bợ mình lẫn con dân thuộc địa cống tiền thuế hằng năm, Nữ hoàng Anh rất chú trọng đến quần áo trang sức của bản thân, đây gọi là chính trị, hay nói cách khác là mưu lược.
Ai có thể phân tích rõ ràng những điều này, đi kinh doanh sẽ hái ra tiền mà lên chiến trường cũng gặt được chức Nguyên soái.
Đến lúc đó, Nữ hoàng Anh đeo bộ trang sức kim cương xanh kia, Tô Lâm Lang cũng đeo bộ y hệt, với tính chất của giới truyền thông châu Âu, nhất định họ sẽ xếp hai người vào cùng một bài, rồi in khắp các tờ báo.
Đương nhiên khi cô bị giới truyền thông bàn tán say sưa, việc kinh doanh của khách sạn Hạ Thị cũng sẽ phất lên.
Tóm lại, tất cả đều là làm ăn!
…
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiên Châu tổ chức tiệc tri ân VIP.
Chẳng trách Hạ Phác Đình lại khen ngợi hết lời, trước khi Tô Lâm Lang gặp Hứa Thiên Châu cũng không biết rõ năng lực của cô ấy.
Sau khi gặp mới biết được người phụ nữ này xuất sắc đến nhường nào, bởi vì tất cả những gì cô nghĩ ra, cô ấy đều nghĩ xong hết rồi.
Hằng năm khách sạn Hạ Thị ở Luân Đôn đều tổ chức hai buổi tiệc tri ân VIP, mục đích chính là để tuyên truyền nền văn hóa phương Đông, thúc đẩy các quý tộc châu Âu đến các nước phương Đông, du lịch Cảng Thành chẳng hạn.
Hơn nữa trước nay Tô Lâm Lang chưa từng nhờ Hứa Thiên Châu giúp đỡ nhưng trong món quà tri ân gửi khách hàng nữ của cô ấy có một lọ nước hoa dòng cao cấp của hãng mỹ phẩm [Lâm Lang].
Đối phương đang tuyên truyền giúp cô đây mà.
Cô ấy là người phụ trách nơi này, bớt chút thời gian gặp mặt Tô Lâm Lang là đã nể mặt mũi lắm rồi.
Sáng mai, Hứa Thiên Châu phải đi họp với Hạ Phác Đình, xem sổ sách rồi chuẩn bị cho bữa tiệc tri ân vào buổi tối.
Tô Lâm Lang thức dậy khá sớm, cô gọi điện cho thượng tá George, hẹn thời gian để cô tới tận cửa thăm hỏi.
Tên đầy đủ của thượng tá George là Henry George.
Nghe nói thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời ở Anh, có mối quan hệ khá mật thiết với Hoàng gia Anh.
Đương nhiên, hẹn quý tộc không dễ.
Cuốc điện thoại đầu tiên của Tô Lâm Lang không liên lạc được với ngài George mà là người hầu nhà anh ta nhận.
Mãi đến chạng vạng, thượng tá George mới tự mình gọi lại, anh ta bập bẹ chào cô bằng một câu tiếng Quảng Đông rồi mới chuyển sang tiếng Anh: “Tôi đã nghe danh Nữ hoàng không ngai ở vùng Cửu Long từ lâu, là cô Tô đây nhỉ, được hẹn gặp quý cô là một niềm vinh hạnh to lớn với tôi.”
Dứt lời, anh ta dò hỏi: “Xin hỏi, ngài có nghe hiểu tiếng Anh không?”
Tô Lâm Lang từng sống ở thời đại Tinh Tế nên khá thạo tiếng Anh, tất nhiên cô cũng biết cả mấy “từ lóng” dùng để mắng chửi kia.
Ở Cảng Thành, hầu hết các văn bản cô đọc cũng là tiếng Anh, mặc dù không thể nói năng trôi chảy như tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông nhưng giao tiếp thì không thành vấn đề. Nếu muốn đấu “từ lóng”, cô có thể mắng thượng tá George phát khóc luôn thật đấy.
Tô Lâm Lang cười đáp: “Không biết khi nào thượng tá George có thời gian, tôi dẫn theo chồng tôi đến cửa thăm hỏi.”