.
Chương 783:
Tô Lâm Lang bảo Hạ Phác Húc cất cuộn phim, buổi tối cô ăn cơm với anh ta, trở về phòng, lúc này Tô Lâm Lang mới nể mặt xem phim cùng Hạ Phác Húc, cũng mở cho anh ta một chai rượu mới.
Hạ Phác Húc rất vui vẻ, anh cả không ở đây, chị dâu ngồi trong phòng anh ta, uống rượu xem TV với anh ta, cho đến đêm khuya.
Anh ta vui vẻ, khoé miệng không khỏi nhếch lên.
Nhưng đột nhiên TV bỗng sáng lên, chị dâu đang ngồi ở sô pha đứng phắt dậy, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Phác Húc.
Không thể nghi ngờ, ngoại hình của chị dâu rất được, hơn nữa cô rất hợp với màu hồng, cô mặc sườn xám màu hồng nhạt, dáng người lả lướt, vừa đẹp vừa đáng yêu.
Nhưng đêm đã khuya, cô không nói gì với anh ta, còn nhìn anh ta như vậy, cô muốn làm gì?
Xét thấy chị dâu hung hãn và thường làm việc không theo lẽ thường, hơn nữa năm nay Hạ Phác Húc trưởng thành hơn rất nhiều, anh ta cũng cảm thấy bản thân rất đẹp trai. Hạ Phác Húc vừa nghĩ liệu làm như vậy có lỗi với anh cả hay không, lại vừa cảm thấy, nếu chị dâu có suy nghĩ đó, với khả năng của anh ta, e là không thể phản kháng được, chỉ có thể để mặc cho câu xâu xé.
Anh ta rất căng thẳng, tim đập như nai con, còn hơi hưng phấn.
Hạ Phác Húc thấy chị dâu lại gần mình, không hiểu sao anh ta rất hồi hộp, anh ta giẫm chân, suýt nữa ngã từ trên sô pha xuống mặt đất.
Thế nhưng chị dâu lại đi thẳng qua người ta, mở cửa phòng ra.
Tống Thời Vu ở ngay bên ngoài, lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm phòng của Tô Lâm Lang, mà phòng của cô đang có khói bốc ra.
"Mợ cả, hình như phòng của mợ đang bị cháy, chúng tôi đã gọi xe cứu hoả." Tống Thời Vu nói.
Tô Lâm Lang mở cửa ra, trong phòng lập lờ sương khói, cô mở đèn, ném quả lựu đạn khói để trong hộp giấy trên bàn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Tống Thời Vu: "Nói với nhân viên, chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ, bảo bọn họ trấn an khách bên dưới không cần sợ hãi, không có vấn đề gì lớn. Khoảng năm phút nữa sẽ có xe cứu hoả đến, bảo vệ sĩ đề phòng, bởi vì lính cứu hoả đến là giả."
Tống Thời Vu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vẫn lấy bộ đàm ra, gọi những vệ sĩ khác, đi bắt đám lính cứu hoá giả.
Hạ Phác Húc vẫn chưa hoàn hồn, anh ta đuổi theo hỏi Tô Lâm Lang: "Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có chuyện này?"
Tiếng còi xe cứu hoả đã vang lên, Tô Lâm Lang không để ý đến Hạ Phác Húc, cô xoay người bước đi, vừa đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, Hạ Phác Đình dẫn theo Hạ Bình An xuất hiện.
Mấy ngày nay trên tầng sáu khách sạn chỉ có người nhà họ Hạ, vậy nên cũng không làm phiền đến những vị khách khác, thế nhưng có khách ở dưới tầng ngửi thấy mùi khói, đang nói nhao nhao ồn ào.
Hạ Phác Đình còn chưa kịp mở miệng, Tô Lâm Lang ra hiệu bảo bọn họ vào phòng của Hạ Phác Húc, sau đó cô nói: "Là thượng tá George làm, anh ta lấy vân tay của em, còn chụp ảnh két sắt, để lại một quả lựu đạn khói, chắc anh ta muốn lợi dụng đám cháy để vào phòng của chúng ta, kiểm tra đồ trong két sắt."
Đây là lý do tại sao thượng tá George được gọi là đặc công át chủ bài.
Anh ta vừa chân thành khen Tô Lâm Lang, tặng đồ sứ cho cô, vừa không bỏ sót thứ gì từ lựu đạn khói, máy nghe lén, đến két sắt và vân tay.
Khi có được những thứ đó, anh ta sẽ tiến hành phá mật mã két sắt.
Dùng lựu đạn khói từ xa, anh ta có thể quang minh chính đại vào phòng và kiểm tra két sắt của Hạ Phác Đính dưới danh nghĩa lính cứu hoả.
Hạ Bình An nghe xong: "Mợ cả, nếu như vậy, chúng ta hãy đổi vé máy bay, đêm nay rời đi luôn, chuyển chuyến bay về Cảng Thành."
Hạ Phác Húc vẫn chưa hiểu rõ chân tướng, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đi thu dọn hành lý: "Đi thôi, chúng ta đi ngay thôi!"
Thật ra nếu không phải muốn dụ thượng tá George đến Cảng Thành, để PLA xử lý anh ta, tối nay Tô Lâm Lang có thể đánh anh ta đến nỗi đầu nở hoa, cô vì thả dây dài câu cá lớn nên mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Cô nói: "Không cần phiền phức như vậy, chú Bình An đi báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý là được rồi, chúng ta giữ nguyên kế hoạch ban đầu."
Hạ Bình An lo lắng cho sự an toàn của Hạ Phác Đình, ông ấy nhìn anh: "Cậu cả, ý của cậu cũng muốn chờ đến ngày mai?"
Đặc công chỉ là cách gọi dễ nghe, thật ra lại làm những chuyện bẩn thỉu, tiểu nhân.
Đương nhiên nguyên nhân gây ra mâu thuẫn thì Hạ Phác Đình quả thật có sai, anh vì trốn nộp thuế kếch xù cho Anh, nên đã nộp thuế cho Đại Lục.
Mà sở dĩ anh dám làm như vậy, là bởi vì anh có thể dựa vào Tô Lâm Lang, anh nói: "Chú Bình An, nghe lời em gái, báo cảnh sát đuổi người đi, chúng ta đi nghỉ ngơi."
Hạ Bình An xuống tầng.