.
Chương 782:
Lúc này Tống Thời Vu đã há hốc mồm, nhưng đột nhiên Hạ Phác Húc nắm chặt tay lại rồi mở ra, lòng bàn tay trống rỗng, anh ta cũng giấu hết bốn cuộn phim đi chỉ trong nháy mắt.
Tống Thời Vu vẫn luôn nhìn chằm chằm nhưng cuối cùng vẫn không thể thấy rõ được anh ta đã giấu nó ở đâu.
Anh ta mặc áo sơ mi tay dài, Tô Lâm Lang chỉ vào tay áo của anh ta, hai cuộn phim liền trượt ra từ chỗ đó, Tô Lâm Lang lại chỉ vào quần của anh ta, anh ta thật sự giấu một cuộn phim trong nếp gấp quần.
Vẫn còn cuộn phim thứ tư, Tô Lâm Lang thẳng thắn nói: "Mánh khóe của cậu nhanh quá nên tôi không nhìn rõ được cuộn phim thứ tư đã giấu ở đâu."
Nghe thấy chị dâu đầu hàng nên Hạ Phác Húc vô cùng kiêu căng, nói với Tống Thời Vu: "Nhắc đến cờ bạc là nhắc đến chơi bẩn, chị dâu đã dạy cho tôi những trò gian lận này đấy, nhìn xem, tôi đã giỏi hơn chị ấy rồi."
Tống Thời Vu hỏi: "Cậu hai, cuộn phim đâu?"
Bốn cuộn phim có tổng cộng hơn một trăm tấm ảnh, tất cả đều là công sức của Hạ Phác Hồng nên bắt buộc phải mang trả lại, không được để mất.
Hạ Phác Húc cũng không úp mở mà đưa tay ra, sắc mặt của Tống Thời Vu thay đổi, bởi vì Hạ Phác Húc lấy cuộn phim từ thắt lưng, nơi mà anh ta đeo súng.
Anh ta đưa đủ bốn cuộn phim cho Tô Lâm Lang rồi cười hì hì nói: "Chị dâu, một đệ tử như tôi cũng ổn đấy nhỉ?"
Cậu hai trở về, hóa thân thành vua lừa đảo rồi.
Tô Lâm Lang thật lòng nói: "Mánh khóe này của cậu quả thực không tệ."
Nhưng cô lại nói tiếp: "Hơn một năm nay cậu đã không ít lần lén lút đến sòng bạc chơi bẩn nhỉ, sao không có ai đánh gãy chân của cậu vậy?"
Lần trước lúc anh ta rời khỏi nhà chính là lúc battle với Tô Lâm Lang và ông tư Viên, lại cộng thêm bản tính anh ta thích đi cửa sau, đi đường tắt nên Tô Lâm Lang dạy cho anh ta cách chơi bẩn, lần này quay về thủ đoạn chơi bẩn của anh ta đã xuất quỷ nhập thần, vậy thì chứng tỏ anh ta đã không ít lần đi đánh bạc trong hơn một năm nay.
Cờ bạc chính là điều tối kỵ của nhà họ Hạ.
Hạ Phác Húc vội nói: "Chị dâu, thật ra tôi muốn đến sòng bạc, nhưng tôi phải quay phim trên núi tỉnh Vân Nam, cách thị trấn mấy chục km, không đánh cược được."
Tô Lâm Lang híp mắt lại: "Thật sự không chơi được?"
Hạ Phác Húc kiên định lắc đầu, ánh mắt kiên quyết như muốn gia nhập Đảng vậy: "Tôi nghe lời hơn anh cả, chị không cho phép, tôi nào dám."
Thật sự là vậy, anh ta không những đánh cược ở đoàn phim, còn đánh cược ở thôn quay phim, thắng tất cả nam nữ già trẻ ở trong thôn."
Thế nhưng anh ta mềm lòng, mặc dù thích thắng, nhưng chỉ muốn nhìn người khác thua tiền, khi thấy đau lòng, anh ta sẽ trả tiền cho người ta.
Cũng bởi vì điều này, anh ta đã chơi hơn một năm, luyện được hàng nghìn chiêu, nhưng chưa từng bị ai đánh.
Thật ra con trai nhà họ Hạ cũng không ngốc, Hạ Phác Húc cũng vậy, chỉ là không được cha mẹ dạy dỗ tốt, nên trở thành người vô dụng.
Chỉ cần có tâm giáo dục, Hạ Phác Húc cũng có tác dụng.
Sở dĩ Tô Lâm Lang gọi điện cho Hạ Phác Húc, là bởi vì muốn anh ta mang cuộn phim ra khỏi hải quan Anh.
Bởi vì ngày thống nhất đã được ấn định, Đại Lục và nước Anh lại thường xuyên kêu gọi chiến tranh, quan hệ giữa hai quốc gia trở nên xấu đi chưa từng có, muốn từ Anh về Đại Lục, hoặc là Cảng Thành, công việc kiểm tra an ninh rất rất nghiêm ngặt, hơn nữa cameras, cuộn phim, phim tài liệu thì bị kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt.
Nhưng Hạ Phác Húc có quốc tịch Mỹ, việc kiểm tra an ninh sẽ lỏng hơn.
Hơn nữa một năm qua Hạ Phác Húc đã luyện được rất nhiều kỹ năng, lại có tt đánh yểm trợ, cô nói với Hạ Phác Húc là không cần giấu cuộn phim, anh ta cứ cầm trong tay, dùng kỹ thuật lừa đảo tuyệt vời của anh ta để qua trót lọt.
Tô Lâm Lang giao cuộn phim cho anh ta, cô nói: "Thứ này rất quan trọng với Phác Hồng, chỉ cần cậu có thể qua được cửa kiểm tra an ninh, đến khi trở về, chị dâu sẽ quay cho cậu một bộ phim bom tấn."
Hạ Phác Húc nhe răng, anh ta nói: "Thật ra tôi..."
Thật ra anh ta cảm thấy mình đóng phim không có tương lai gì, không muốn làm ảnh đế, anh ta muốn miệng ngậm xì gà, tay cầm bài, oai phong lẫm liệt mở sòng bạc lớn giống như ông tư viên và Cố Mãn Quán, kiếm nhiều tiền.
Nhưng đương nhiên Hạ Phác Húc không dám nói như vậy, Tô Lâm Lang mới hơi nhíu mày, anh ta đã nói ngay: "Chị dâu, tôi nhất định sẽ diễn vở kịch này!"
Chuyện hôm nay vẫn chưa xong.
Từ khi Tô Lâm Lang lên báo, từ nhà hàng đến khách sạn sẽ nghênh đón một làn sóng kinh doanh, Hạ Phác Đình và Hứa Thiên Châu đi thị sát xong nhà hàng, còn phải họp với tất cả quản lý khách sạn ở Châu Âu.
Anh bận rộn, Tô Lâm Lang cũng không nhàn rỗi.