.
Chương 79:
Cô lại quay sang dặn dò Hoàng Mao: “Tôi giao chuyện này cho cậu là vì cậu rất biết chạy trốn, nhưng hãy nhớ, tuyệt đối không được động đến trẻ em và phụ nữ, bằng không, cậu cũng thấy đại đao của tôi rồi đó, có thể chém người khác, cũng có thể chém cả cậu.”
Đối với loại cặn bã hở ra là đâm thọc người khác này, nhất định phải quản chế nghiêm ngặt, bằng không chẳng những làm hỏng chuyện mà còn mang tới cho cô một đống rắc rối nữa.
Hoàng Mao nghiêm túc trả lời: “Chị dâu cứ yên tâm!”
“Có rảnh thì nhuộm đen lại tóc đi, thế này bắt mắt quá.” Tô Lâm Lang nói tiếp.
“Rõ, thưa chị dâu.” Hoàng Mao cúi đầu.
Sau đó, Hoàng Mao ngẩng lên, nhìn theo bóng lưng bước vào cửa bãi đậu xe riêng dành cho VIP của bệnh viện. Trong mắt cậu ta lúc này, cả người cô như bừng sáng, mái tóc dài suôn mượt tung bay trong gió, trên người là bộ quần áo mềm mại bằng tơ lụa. Hoàng Mao gãi cái đầu vàng hoe của mình, thật lòng cảm thấy có một người sếp như chị dâu thật sự quá nở mày nở mặt.
***
Hiển nhiên không thể vĩnh viễn giấu diếm chuyện này với người nhà được.
Hạ Mặc cực kỳ sốt ruột, bà cả Hứa Uyển Tâm nắm chặt phật châu, bà cũng đang chờ tin tức.
Tin tức là do Hứa Thiên Tỉ dẫn theo vệ sĩ đến đây truyền lời.
Chuyện là như vậy, mợ gặp tai nạn xe cộ thì đúng lúc gặp ba người thành phố tốt là A Suy và A Quỷ, Hoàng Mao, lại đúng lúc bọn họ biết sào huyệt của bọn cướp ở đâu, thế là cùng nhau đi tới đó, sau khi bỏ ra một triệu tệ thì đã chuộc con tin về từ trong tay bọn cướp.
Cậu cả an toàn trở về, trước mắt anh đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện, người nhà họ Hạ đều ngậm miệng, từ đây không được nhắc lại việc này.
Cho dù là ai cũng không được nhận phỏng vấn từ truyền thông hoặc công khai ra ngoài, người vi phạm sẽ bị trừ tiền xài vặt trong năm tiếp theo.
Mà một khi có tin tức bị lộ ra ngoài, chỉ cần tra được người loan tin, vậy thì xin lỗi, từ đây Hạ Thị sẽ không có liên quan gì tới người đó.
Hình ảnh Hứa Thiên Tỉ dạt dào tình cảm, xúc động đập vào mặt mọi người, Tô Lâm Lang mang theo một triệu đi theo vài người dân thành phố tốt, bọn họ tiến vào hang ổ bọn cướp như tiến vào ruộng mía, khiêng Hạ Phác Đình về giống như khiêng cây mía.
Đây đương nhiên là chuyện vui, chuyện mừng rất lớn!
Chỉ có một người là mơ màng, đương nhiên chính là A Mỗ, sắc mặt của bà ta rất đẹp mắt.
Hứa Uyển Tâm nắm chặt phật châu, không ngừng đọc: “Bồ Tát phù hộ!”
Nhưng Hạ Mặc không tin, ông ta nói: “Có cái rắm, đồ vô dụng, đồ chó má!”
Linda Tôn cũng nói: “Trời ơi cậu Tỉ, Trương Hoa Cường đuổi tới đồn cảnh sát rồi còn bắn nhau. Chú hai của con tận mắt nhìn thấy cảnh đó, cháu nói Phác Đình là do mợ trộm ra còn đáng tin hơn việc cháu nói nó bỏ ra một triệu để chuộc người.”
Đây là lí do thoái thác của ông cụ Hạ, Hứa Thiên Tỉ cũng chỉ đành nói như vậy.
Cậu ta không tự chủ mà nhìn A Mỗ, bà ta cũng biết cậu ta đang nói dối, hai người nhìn nhau như đang nhìn quỷ.
Đương nhiên lời nói dối này không thể che đậy được, dù sao vụ án nổ bom ngày hôm qua có một người chết một người bị thương khiến cả bến cảng khiếp sợ.
Cậu ta đành phải nói: “Gần giống như vậy, tóm lại, mọi chuyện đều nhờ chị dâu cháu thông minh uy vũ.” Cậu ta lại nói thêm một câu: “Dù sao chị ta là quán quân chặt cây mía, sức rất lớn, chạy cũng nhanh.”
Linda Tôn nhìn Hạ Mặc: “Có thể từ trộm người từ trong ổ cướp thì Lâm Lang không đơn giản.”
Hạ Mặc lạnh lùng cười: “Anh cũng muốn trộm người từ ổ cướp thì có được không? Tại sao lại là Tô Lâm Lang trộm được, anh thấy bản thân nó có vấn đề rất lớn, cho dù nó không phải đồng bọn của bọn cướp thì nó còn hung ác hơn bọn cướp!”
Hứa Uyển Tâm không đồng ý, bà nói: “Chú hai à, Lâm Lang đã cứu Phác Đình về, con bé là đứa trẻ tốt, con bé vẫn là con dâu cả của cháu đích tôn nhà chúng ta, em không thể nói con bé như vậy.”
Tình hình hiện tại còn ổn, còn ở trong khống chế của bà.
Nhưng Linda Tôn bất ngờ nói: “Thiên Tỉ, hôm qua Lâm Lang đã nói Phác Đình bị thương nặng nên hôn mê, không phải mọi người giấu chúng tôi chứ...”
Hạ Mặc đập bàn: “Rõ ràng chính là Lưu Lưu liên hợp với Tô Lâm Lang bắt hoàng đế để đe dọa hoàng tử, muốn thôn tính tài sản nhà họ Hạ chúng ta!”
Linda Tôn nhìn Hứa Uyển Tâm với toan tính riêng: “Chị dâu cả à, vào thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào chị.”
Hứa Uyển Tâm nhìn Hứa Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, Phác Đình thật sự bị thương rất nghiêm trọng sao?”
Vì sao quản gia Lưu lại chỉ để Hứa Thiên Tỉ đến đây, cũng vì cậu ta là cháu trai của bà cả.
Cậu ta nói: “Bác gái à, ngay cả cháu mà bác không tin thì bác còn có thể tin ai nữa?”
Hứa Uyển Tâm lại ngồi xuống: “Chú hai đừng quậy, chuyện lớn ập xuống đầu thì chúng ta phải nghe theo Thiên Tỉ, thằng bé nói Phác Đình khỏe mạnh thì tất nhiên nó sẽ khỏe mạnh, Thiên Tỉ là cháu của chị!”