.
Chương 80:
Rõ ràng quản gia Lưu đã từng nói với Hạ Mặc rằng ông ta nhất định phải giấu bệnh của Hạ Phác Đình nhưng ông ta đã mất lý trí.
Ông ta cầm điện thoại lên nói: “Chị dâu cả, rõ ràng Lâm Lang đã nói với em Phác Đình bị đạn ghim vào đầu nên trọng thương hôn mê, không tin thì chị nhìn xem, em gọi Nguyệt Linh cả đêm mà cô ta không gọi lại, nói không chừng Phác Đình đã chết!”
Lần này Hứa Uyển Tâm đứng ngồi không yên: “Thiên Tỉ, rốt cuộc Phác Đình bị làm sao?”
Hứa Thiên Tỉ nhận ra Linda Tôn luôn kiếm chuyện chia rẽ bọn họ từ trong đó.
Chuyện liên quan tới con ruột mà bác gái của cậu ta lại bị nhốt hai ngày thì bà rất sốt ruột.
Cậu ta có lòng nhưng không thể trấn an bà.
Hứa Uyển Tâm thấy cậu ta nãy giờ không nói gì thì đập bàn: “Dù sao bác cũng là nữ chủ nhân của cái nhà này, chú hai, tiếp tục gọi!”
Lúc này ông ta nhắn tin thì lập tức có cuộc gọi gọi lại, mà người gọi chính là Lương Nguyệt Linh.
Hạ Mặc vừa bắt máy liền nghe cô ấy nói: “Cậu cả đã tỉnh rồi, anh ấy đang chuẩn bị nói chuyện với cảnh sát về chuyện cái đồng hồ.”
Hạ Mặc sững sờ: “Đồng hồ gì, chỉ một cái đồng hồ có mà có thể nói chuyện gì với cảnh sát?”
Linda Tôn thì lại có vẻ mặt lạnh lẽo, biến thành màu xanh trắng.
Hứa Uyển Tâm nghe thấy con trai còn khỏe thì im lặng, lại cầu xin Hứa Thiên Tỉ: “Để bác gặp thằng bé một lần đi cháu!”
Hứa Thiên Tỉ thấy bà chà phật châu thì nhanh trí nói: “Bác gái à, anh họ con có thể trở về nhờ vào Bồ Tát phù hộ, nếu dì muốn gặp anh ấy thì cũng đừng sốt ruột, chúng ta niệm thêm vài kinh phật đi.”
Đúng lúc tối hôm qua quản gia Lưu gọi điện thoại cho bà bảo ông ấy tin Thượng Đế, nhưng luôn nói i nói là Bồ Tát phù hộ, Hứa Uyển Tâm lập tức tin tưởng coi là thật: “Đúng đúng đúng, nếu không thì chúng ta niệm một quyển kinh “Lăng Nghiêm” nhé?”
“Cái này được ạ, bác mau niệm kinh.” Hứa Thiên Tỉ nói.
Có thể giải quyết bác gái thì cũng coi như cậu ta đã hoàn thành công việc.
Cậu ta nhìn Hạ Mặc: “Vậy thì chắc ông Hai đã yên tâm ở nhà nghe ngóng tin tức?”
Thật ra khi nghe thấy cháu trai khỏe mạnh thì Hạ Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm, hậm hực nói: “Cháu bảo thằng bé mau về công ty, những hạng mục vận chuyển súng ống đạn dược qua bán đảo Hồng Sơn bằng công ty vận tải biển cần thẳng bé để mắt tới.”
Hứa Thiên Tỉ nhìn Linda Tôn đang đi ra ngoài, đúng lúc cậu ta cũng muốn rời đi, đi theo bà ta ra ngoài: “Bà hai đây là muốn đi ra ngoài ạ?”
Linda Tôn cười nói: “Hôm nay Gia Kỳ có hoạt động công ích, con bé nói muốn dì đi cổ vũ, Phác Đình đã bình an thì nhà chúng ta coi như an ổn, dì đi ra ngoài một lát cũng để mọi người thấy nhà chúng ta đã ổn.”
Bà ta nói rất hay.
Hôm qua sau một hồi bắn nhau, Hạ Mặc lại đi tới đồn cảnh sát, hôm nay các nhà báo đều đang suy đoán có phải Hạ Phác Đình bị bắt cóc hay không, mà các bà chủ đi ra ngoài xã giao một chút là có thể duy trì sự ổn định của dư luận.
Cho dù Linda Tôn là người thế nào, khi nói chuyện làm việc thì bà ta luôn đẹp, còn nói chuyện khiến người ta dễ chịu.
“Dì còn bận nên đi trước đi ạ.” Hứa Thiên Tỉ nói.
Linda Tôn lại hỏi: “Cháu có muốn dì tiễn cháu một đoạn không?”
“Cháu đi tới đây bằng Rolls-Royce Silver Spur nên không cần ạ.” Hứa Thiên Tỉ nói.
Linda Tôn cười nói: “Không trách ông cụ thương yêu Lâm Lang, ngay cả Rolls-Royce Silver Spur cũng cho con bé dùng, con bé có thể từ cứu Phác Đình từ trong ổ cướp thì con bé người có công lớn nhất với nhà chúng ta, dì cũng rất thích con bé.”
Nhưng bà ta bất ngờ nhìn vào mắt cậu ta rồi nói: “Nhà chúng ta không có nội gián chứ?”
Hứa Thiên Tỉ sững sờ: “Dì nói gì vậy cháu nghe không hiểu?”
Đương nhiên cậu ta biết có nội gián, thậm chí bản thân A Mỗ đã khó có thể đứng thẳng.
Nhưng quản gia Lưu đã sớm ra lệnh rằng chuyện cấp bách là cuộc giải phẫu của Hạ Phác Đình, về nhà cậu ta chỉ cần truyền tin anh khỏe mạnh thì những chuyện khác đều nói sau.
Người nhà họ Hạ không nhiều nhưng lại có không ít chuyện, một vài chuyện nhỏ mà thiếu chút nữa cậu ta không giải quyết được.
Đương nhiên, cậu ta cũng không có ngốc đến mức bàn chuyện nội gián trước mặt bà hai, cậu ta nhìn có vẻ có thể tin tưởng, chân thành như vậy.
“Đi đi, tôi đi làm tóc trước, vừa hay buổi chiều tôi phải tham gia một sự kiện.” Linda Tôn nói.
Mắt thấy Hứa Thiên Tỉ đã đi xa, bàn tay đang cầm điện thoại của bà ta run rẩy, thở gấp, đợi đến khi điện thoại gọi được thì hét to: “Hình như Phác Đình đã tỉnh thật rồi.”
Cũng không biết đầu dây bên kia nói cái gì, bà ta nói tiếp: “Qua điện thoại không nói rõ được, buổi chiều tôi sẽ có đến sự kiện của Gia Kỳ, anh cũng đến đó đi, chúng ta sẽ nói chuyện ở đó.”
Sau khi tắt máy, bà ta không ngừng thở hổn hển, rồi lại không thể nhịn được mà bật cười, gương mặt trở nên méo mó nhìn rất đáng sợ.
Nhưng mà may mắn là bà ta đang trốn ở trong góc phòng nên không có ai nhìn thấy.
Đương nhiên, người phụ nữ vốn nên biến mất lúc đó đã quay về, không những thế còn mang về một người có gia trị một tỷ sáu, tất cả chỉ vỏn vẹn mất hai mươi bốn giờ, không ai dám tin vào điều này.
Không phải khóc đến chết thì là cười đến chết.
…