.
Chương 81:
Đội phẫu thuật đến từ Luân Đôn sắp đến, đây là chuyện quan trọng nhất, quản gia Lưu đang bàn bạc với Hạ Bình An về vấn đề an ninh, bận rộn cả một buổi sáng.
Đến buổi chiều, ông ấy dành ra chút thời gian để mang tài liệu đến gặp Tô Lâm Lang.
Vừa bước vào cửa ông ấy sợ hết hồn.
Không biết mợ mua ở đâu được một cục đá mài và cô đang ngồi mài lại thanh mã tấu.
“Một con dao phải được bảo dưỡng thường xuyên mới có thể sắc bén.” Tô Lâm Lang cười nói, cô cho rằng việc mình chém người là điều mà mọi người có hiểu.
Nhưng quản gia Lưu dù thế nào đi nữa cũng không tin cô sẽ chém người, càng muốn tin rằng Bồ Tát bị nhập hồn hơn.
Ông ấy ngồi xuống, mở cốc trà ra uống một hớp nước rồi mới nói: “Mợ nói trong nhà có nội gián, chuyện này ông cụ đã biết từ lâu rồi.”
…
“Bác sĩ lập tức sẽ đến ngay, cậu cả sắp phải làm phẫu thuật, trước tiên chúng ta hãy bình tĩnh một chút, tôi đã bảo Thiên Tỉ qua đó, tạm thời có thể ổn định, dù người đó có muốn làm gì…” Quản gia Lưu mở một tập tài liệu ra nói: “Nội gián đó chắc chắn sẽ liên hệ với một, hoặc có lẽ là mấy thành viên hội đồng quản trị, hiện tại ông cụ đã nghi ngờ mấy người, tôi sẽ nói qua cho mợ biết, mợ cũng tìm hiểu một chút về mấy người này, chúng ta chờ sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, sẽ ra tay…”
Chính thức diệt trừ nội gián!
Tô Lâm Lang gật đầu, cô thấy quản gia Lưu mở một bức ảnh tập thể có rất nhiều người ra thì lấy một bản báo cáo thường niên của Hạ Thị từ trên giá sách xuống, mở ra nói: “Đây là các thành viên hội đồng quản trị của Hạ Thị phải không? Hôm qua cháu đã xem qua rồi.”
Một nửa số đồ dùng trong phòng làm việc của Hạ Phác Đình đã bị chuyển đến phòng bệnh.
Trong đó có cả báo cáo thường niên của Hạ Thị.
Tối qua Tô Lâm Lang đã đọc qua một lượt và cũng đã hiểu đại khái về cơ cấu của Hạ Thị và các thành viên hội đồng quản trị.
“Người đó muốn khiến ông cụ Hạ hoàn toàn chấp nhận bà ta, biết bà ta xuất thân diễn viên nên tất nhiên cuộc sống phải xa hoa, cho bà ta tiền tiêu vặt gấp đôi của bà cả. Lúc đầu bà ta cũng tốt, ở nhà cũng coi như an phận, cũng hầu hạ lão thái thái, ông cụ Hạ rất cảm ơn bà ta, thế nhưng…” Quản gia Lưu còn chưa kịp nói xong, Kim Cương Đen của Tô Lâm Lang đột nhiên kêu lên.
Cô ra hiệu cho quản gia Lưu đợi mình một lúc rồi nghe điện thoại: “Xin chào?”
Bây giờ điện thoại di động còn chưa hiển thị tên người gọi, cho nên phải nghe giọng nói để nhận dạng.
“Chị dâu, là em, Thủy Tử!” Là Hoàng Mao gọi đến.
Tô Lâm Lang hỏi: “Người đâu? Đã đến chưa? Đang ở chỗ nào?
Hoàng Mao nói: “Bà ta đang ở bên ngoài cửa chính của khách sạn Viễn Đông.”
“Có chuyện gì sao? Bà ta đã gặp người ở trong hình chưa?” Tô Lâm Lang hỏi.
Hoàng Mao nói đúng sự thật, lúc này người đã từng là nữ hoàng phim tình cảm của Cảng Thành, bây giờ đang là bà hai Hạ đang ở phía đối diện cách cậu ta không xa.
Bà ta cũng chính là người mà Tô Lâm Lang bảo cậu ta theo dõi.
Hôm nay bên ngoài của khách sạn Viễn Đông có một sự kiện quyên góp từ thiện, mấy hoa hậu mới của Cảng Thành đang cố gắng giúp đỡ, người qua đường đang vây thành một vòng lớn.
Bà hai Hạ không ở trong đám đông mà bà ta đang đứng ở dưới bảng quảng cáo cùng với một người đàn ông, trò chuyện về vấn đề gì đó.
Thỉnh thoảng có thợ săn ảnh chụp ảnh, bà ta cũng rất thoải mái mỉm cười rồi vẫy tay chào hỏi.
Người đàn ông kia cũng vậy, thấy có phóng viên chụp ảnh thì vẫy tay chào, nhìn qua thì hai người giống như là người quen tình cờ gặp nhau nên trò chuyện thêm vài câu.
Đối chiếu với tờ báo Tô Lâm Lang đưa cho mình, cậu ta nói: “Người thứ ba từ trái sang, người đàn ông hói nửa đầu.”
Tô Lâm Lang nhận lấy bức ảnh thành viên hội đồng quản trị, ngón tay chỉa vào người thứ ba từ bên trái sang, người đàn ông hói nửa đầu: ‘Người này là ai?”
“Ông ta là Lê Hiến, chồng của y tá Mạch Đức Dung. Tuy rằng xuất thân là một tên nhóc nghèo, nhưng cũng giống như ông cụ Hạ, năng lực rất cao, là người một nhà với chúng ta.” Quản gia Lưu nói.
Tô Lâm Lang nói với Hoàng Mao: “Tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu như bà ta thay đổi chỗ, hoặc gặp người khác, lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Tắt điện thoại, ngón tay của cô gõ nhẹ vào cái đầu hói một nửa của Lê Hiến hỏi: “Ông cụ Hạ có từng nghi ngờ ông ta chưa?”
“Hả?” Quản gia Lưu sửng sốt.
Tô Lâm Lang hỏi lại: “Người đàn ông tên Lê Hiến này, chồng của y tá Mạch, ông cụ Hạ đã bao giờ nghi ngờ quan hệ giữa ông ta và bà hai chưa?”
Quản gia Lưu cũng coi như là người có năng lực và rất giỏi giang, nhưng về chuyện nội gián, thì xếp sau cuộc phẫu thuật của Hạ Phác Đình.
Dù sao việc khẩn cấp trước mắt là lấy đạn ra, giúp Hạ Phác Đình khỏi bệnh càng sớm càng tốt.
Trước tiên ông ấy dành ra một chút thời gian để giúp mợ làm quen với người nhà, các thành viên hội đồng quản trị của Hạ Thị, cũng như các mối quan hệ xã hội của nhà họ Hạ, các công việc kinh doanh và các quan hệ cá nhân…
Nhưng ông ấy chỉ mới nói một nửa, thậm chí còn chưa nói chính xác nội gián là bà hai Linda Tôn.
Mợ cũng đang tìm những kẻ tình nghi có thể cấu kết với bà ta sao?
Mạch Đức Dung là người nhà mẹ đẻ của lão thái thái, hơn nữa tên nhóc Lê Hiến xuất thân nghèo khó, sau khi cưới Mạch Đức Dung mới được Hạ Thị xem trọng.
Chẳng lẽ thật sự là ông ta sao?
Quản gia Lưu đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi, già đến nỗi không theo kịp tốc độ của người trẻ tuổi.
Mợ chỉ mất hai mươi tư giờ để tìm ra người, ông ấy cho rằng nó đã rất nhanh rồi.
Kết quả tốc độ cô tìm ra nội gián còn nhanh hơn!