.
Chương 791:
Ông ấy đã tính thử, Hạ Phác Đình có thể có cặp song sinh, nhưng phải đợi đến mười năm sau. Cho nên tuy rằng Hạ Trí Hoàn muốn có chắt trai nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể chờ thôi.
Thật ra Quý Đức cũng không thật sự quan tâm đến vấn đề con nối dõi của vợ chồng Hạ Phác Đình, mà do ông ta vừa mới lui xuống, rảnh rỗi tới mức đầu mọc nấm nên chuyện nhà người ta cũng muốn lo giúp.
Nói xong chuyện con cái của Hạ Phác Đình, làm Hạ Trí Hoàn rất mất hứng, ông ta mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phác Húc mặc đồ vest giày da đứng ở phía sau Hạ Trí Hoàn. Đúng là chàng trai trẻ, mạnh mẽ cao ráo.
Ông ta nói: “Phác Húc, tôi đã sớm nói rồi, người phương Tây có thành kiến, người Cảng Thành chúng ta đến phương Tây đều chỉ là công dân hạng hai. Còn người Đại Lục đến phương Tây thì là công dân hạng ba. Cậu chạy tới Đại Lục đóng phim, còn muốn đến phương Tây đoạt giải, nào có dễ dàng chứ.”
Lại nói: “Đừng quay loại phim tỏ vẻ nho nhã nhưng lại không kiếm được tiền ấy, Đình Đình nhà tôi là con gái độc nhất của chi thứ hai, một tháng được trợ cấp sinh hoạt đến năm trăm nghìn. Đến lúc đó ông nội cậu lại cho hai người mỗi tháng mấy trăm nghìn, dù hai người không có làm gì cũng có thể sống rất thoải mái.”
Hạ Trí Hoàn đang nhìn Quý Đình Đình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem xét.
Băng Nhạn kéo tay chị dâu, ý bảo cô qua bên kia, chỗ cửa sổ có thể thấy mặt của Quý Đình Đình. Chị dâu em chồng ghé đầu lại, cùng nhau nhìn thử.
Năm nay Quý Đình Đình đã ba mươi tuổi, rất gầy, mặc một bộ quần áo cao cấp của Chanel màu hồng phấn, ngũ quan rất đẹp, nhưng chóp mũi của cô ta lại ửng đỏ, đến phấn nền cũng không che được.
Theo phán đoán của Tô Lâm Lang, có lẽ cô ta nghiện rượu, còn đang say rượu.
Bởi vì nếu một người bị ngộ độc rượu nặng, đặc điểm nổi bật nhất sẽ là mũi, mũi sẽ chuyển từ đỏ sang hình dạng tổ ong, từ từ lớn hơn, thô ráp hơn, thường được gọi là mũi hèm rượu.
Hạ Trí Hoàn thường xuyên xem báo chí, tin đồn ông ấy biết được không thua gì Tô Lâm Lang, cho nên ông ấy biết Quý Đình Đình thích uống rượu.
Ông cụ rất khôn khéo, mỉm cười nhìn Quý Đình Đình, rồi ông ấy nói: “Nghe nói Đình Đình rất thích rượu, chỗ ông có mấy thùng Mao Đài Phác Đình mang về từ Đại Lục, ông không tiện uống rượu, cháu cầm về uống đi.”
Quý Đức xua tay, mới nói không cần không cần. Quý Đình Đình lại thốt lên: “Cảm ơn ông Hạ!”
Vừa cười vừa nói với Quý Đức: “Bác cả, những thứ khác ở Đại Lục thế nào thì cháu không biết, nhưng rượu thì rất ngon. Cháu đã uống thử Mao Đài rồi, cháu cảm thấy không hề thua kém rượu XO, Martell và Brandi.”
Chỉ như vậy thôi Hạ Trí Hoàn đã thử ra, Quý quả nhiên Đình Đình là một cao thủ về rượu.
Ông ấy mỉm cười gật đầu: “Đứa nhỏ Đình Đình này khá lắm, biết nghiên cứu về rượu.”
Quý Đức lại hung hăng trừng mắt với cháu gái.
Sở dĩ ông ta vội vàng đến làm mai cho cô ta, là vì muốn trói buộc Hạ thị với Quý thị, muốn dùng thông gia làm cho quan hệ hai nhà càng thêm vững chắc.
Bởi vì được nuông chiều từ nhỏ, khiến Quý Đình Đình có tính cách thẳng thắn cởi mở, nhưng tính cách lại vô tư vô tâm.
Nhưng thử hỏi, có nhà ai cưới vợ lại chịu một người vợ là ma men?
Huống chi nhà họ Hạ còn là người giàu nhất Cảng Thành, kinh doanh ở Đại Lục nhiều không đếm xuể, lại còn nằm hết ở thủ đô, là sản nghiệp hàng đầu của Thượng Hải.
Cảm giác mọi chuyện không ổn, Quý Đức cười nói: “Chú Hạ, Đình Đình cũng chỉ thỉnh thoảng uống một ly thôi, hiện tại đã uống rất ít.”
Lại nói với Quý Đình Đình: “Kết hôn phải sinh con, để bảo đảm có thể sinh con khỏe mạnh cho nhà họ Hạ, sau này cháu phải hoàn toàn bỏ rượu.”
Hạ Phác Húc đang đứng, mặt không chút cảm xúc. Hơn nữa anh ta đang ở phía sau ông nội, Quý Đình Đình muốn nhìn anh ta phải nghiêng đầu, còn phải ngửa đầu.
Có thể nhận thấy, cô ta rất thích Hạ Phác Húc.
Ngẩng đầu mỉm cười, cô ta hỏi Hạ Phác Húc: “Phác Húc, ý của anh thế nào? Nếu chúng ta kết hôn, có muốn có con ngay không?”
Quay lại bên ngoài cửa sổ, Băng Nhạn nghe đến đó, lắc lư cánh tay Tô Lâm Lang, nhỏ giọng hỏi: “Chị dâu, chị Đình Đình thật sự sẽ sinh em bé cho chúng ta sao?”
Tô Lâm Lang cũng nhỏ giọng nói: “Em muốn em bé à, là muốn chăm sóc em bé sao?”
Băng Nhạn lắc đầu: “Đừng nhé, em không muốn đâu, em muốn chăm sóc cha hơn!”
Lại nhỏ giọng nói: “Chị Đình Đình không thích trẻ con, thấy chúng em là lại lườm nguýt, bảo chúng em tránh ra. Em cảm thấy chị ấy không thích em bé, cũng sẽ không sinh em bé cho chúng ta.”