Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 799 - Chương 799:

. Chương 799:
Hai người ngồi trong đại sảnh, lúc chờ cũng nhàm chán, công an Vương nói: "Cục trưởng Diêm, tôi nghe Trình Siêu nói chuôi kiếm này rất sắc bén, nếu không ông đưa cho tôi, để tôi thử xem?"

"Ông bao nhiêu tuổi rồi, còn rảnh rỗi như vậy?" Công an Diêm nói xong, còn nói: "Trình Siêu ông chủ Hạ tương đối dễ nói chuyện, lát nữa ông hãy nhắc đến chuyện đó, nếu anh ta từ hối, thì tôi sẽ nói sau."

Cục trưởng Diêm và cục trưởng Vương là lữ trưởng và tham mưu trưởng trên chiến trường, hợp tác vài chục năm, rất ăn ý.

Vậy nên cục trưởng Diêm vừa nói vậy, cục trưởng Vương hiểu ngay: "Được!"

Bọn họ cho rằng Hạ Phác Đình sẽ đi từ ngoài cửa lớn vào, nhưng bọn họ không thấy anh, chỉ thấy một thằng nhóc cao lớn đẹp trai đến mời vào.

Hai người đi theo chàng trai này, vừa vào thang máy, cửa thang máy mở ra, ông chủ Hạ mặc âu phục, đeo kính mắt viền vàng, phía sau là bốn vệ sĩ cao lớn khỏe mạnh, anh đây là đi từ bãi đỗ xe ngầm lên.

"Cục trưởng Diêm, cục trưởng Vương, mời vào, mọi người đi đường xa đến, tôi cũng không có gì hay chiêu đãi, mời hai người vào phòng tôi uống chén trà." Hạ Phác Đình nói xong, anh duỗi tay, cục trưởng Diêm đưa kiếm Raikiri cho anh.

Hạ Phác Đình nhận lấy kiếm, anh chỉ nhìn thoáng qua, thấy ánh sáng chói mắt thì lập tức cất lại.

Cục trưởng Vương vốn đang duỗi cổ nhìn, thấy người ta cất đi, ông ta cũng rụt cổ lại.

Rốt cuộc thanh kiếm được rèn lại bằng công nghệ rèn kiếm tướng quân sắc bén như thế nào, có lẽ ông ta mãi mãi không biết được.

Đây là khách sạn của Hạ Thị, ông chủ đương nhiên ở tầng cao nhất, ở phòng xa hoa nhất.

Hạ Phác Đình là kiểu người giàu có, vốn dĩ thích phô trương, đi ra ngoài thường huy động cả đám đông, nhưng lại ôn hòa nhã nhặn, khiêm tốn lễ phép, khiến người ta không những không ghét mà còn yêu thích tán thưởng tự đáy lòng.

Ra khỏi thang máy, anh sẽ mời khách đi trước, vào trong cũng sẽ để khách ngồi trước.

Có thư ký Hứa Thiên Tỉ ở bên cạnh, nhưng anh sẽ tự tìm trà, cũng pha riêng cho hai vị cục trưởng.

Đương nhiên, chủ nhà đang bận rộn, hai vị cục trưởng cũng không tiện mở miệng nói chuyện chính, bọn họ nhìn trần nhà.

Đây là căn phòng kiểu suite cao cấp của khách sạn năm sao, thảm trải sàn màu xanh mềm mại, sô pha da màu nâu mềm, bàn trà thuỷ tinh màu trà, trên tường còn có các bức tranh rất phong cách.

Cửa phòng ngủ mở, có thể nhìn thấy giường lớn mềm mại thoải mái.

Ở Đại Lục, nó được gọi là nệm simmons, nghe nói nằm trên đó như là nằm trên mây vậy.

Ở Đại Lục lúc bấy giờ, khách sạn quốc tế Hạ Thị là nơi đám nhà giàu mới nổi đốt tiền để ở lại một đêm, thưởng thức những trải nghiệm phương Tây.

Cục trưởng Vương nhìn một lượt thì thấy có hai con búp bê bằng gốm sứ, mũm mĩm ở trên bàn học gần cửa sổ, búp bê có khuôn mặt tròn vo, đỏ bừng, vừa nhìn là biết bán ở bên đường phó, hoàn toàn khác với phong cách thiết kế nơi này, thế nhưng nó rất đáng yêu.

Ông ta thấy Hạ Phác Đình mang trà đến đây, thì nhìn con búp bê, cười hỏi: "Ông chủ Hạ có mấy đứa bé rồi, chúng mấy tuổi rồi?”

Hạ Phác Đình thản nhiên đáp: "Tôi và vợ vẫn chưa có con."

Hai vị cục trưởng đều là người bảo thủ, quan tâm chuyện nhà người khác nhất, vừa nghe vậy, đương nhiên phải hỏi thêm, cục trưởng Diêm nói: "Ông chủ Hạ và vợ đã kết hôn được mấy năm, tại sao vẫn chưa có con?"

Cậu cả Hạ thường xuyên ám chỉ mình muốn có con trước mặt vợ, nhưng khi rời khỏi phòng ngủ, cho dù là ở trước mặt Hạ Trí Hoàn và Hứa Uyển Tâm, anh cũng đều khăng khăng rằng là mình không muốn.

Như vậy có thể tránh được mâu thuẫn gia đình.

Ở bên ngoài cũng vậy, để tránh người khác đoán già đoán non Tô Lâm Lang.

Vậy nên anh nói: "Tôi không thích trẻ em, trước mắt cũng chưa có ý định sinh con."

Cục trưởng Diêm và Vương nhìn nhau.

Mà đứng ở lập trường của bọn họ, bọn họ có cái nhìn về chuyện này khác với Hạ Trí Hoàn và Hứa Uyển Tâm.

Bọn họ thật sự nghĩ rằng Hạ Phác Đình không muốn có con.

Hơn nữa ấn tượng của bọn họ về mợ Hạ ngoài đao thì chỉ có đao.

Mã tấu, đao Tạng, đao hai lưỡi, kiếm Nhật Bản, còn có kiếm Kairaki hôm nay bọn họ mang đến.

Bọn họ nghĩ rằng, Hạ Phác Đình có lẽ là ghét bỏ người vợ không thích gì, mà lại thích đao kia.

Ghét bỏ cô, vậy nên mới không cho cô sinh con.

Cục trưởng Vương nói: "Ông chủ Hạ, hôn nhân của anh và vợ cũng không phải là hôn nhân bình thường, nó có ràng buộc giữa Đại Lục và Cảng Thành. Con của hai người cũng đại diện cho Đại Lục và Cảng Thành là người một nhà. Anh hãy suy nghĩ lại, sớm sinh mấy đứa nhỏ, đợi đến ngày 1 tháng 7 năm 1997, để chúng đứng dưới lá cờ đỏ, tự tay thả bồ câu trắng, như vậy có ý nghĩa biết bao?"

Cục trưởng Diêm cũng nói: "Vợ anh là người của nông trường quốc doanh đúng không, nếu không sinh con, e là lãnh đạo của cô ấy sẽ phê bình cô ấy, anh phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này."

Hạ Phác Đình đang cầm chén trà, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nhã nhặn.

Thế nhưng khóe môi anh cong lên, lại cố gắng ép xuống, mới kìm nén được nụ cười suýt bật ra.

Anh nói thầm, đúng vậy, tại sao anh lại không nghĩ đến, vợ anh có lãnh đạo, nếu không sinh con, lãnh đạo của cô sẽ phê bình cô!

 


Bình Luận (0)
Comment