.
Chương 810:
Giám đốc Ngô là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, là kế toán công ty, cũng là một người phụ nữ giỏi giang, Hạ Trí Hoàn rất tôn trọng bà ta.
Hạ Phác Húc cũng khá giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, anh ta nói: "Tôi cảm thấy là có chuyện gì đó khiến bà ta buồn chán."
Tô Lâm Lang nói: "Bà ta làm kế toán, áp lực rất lớn nên bình thường hay làm như vậy. Nhưng cậu không phát hiện sao? Hôm nay chắc chắn bà ta rất buồn phiền, còn có chút sợ hãi, cậu đoán xem tại sao."
Hạ Phác Húc chỉ nhìn sắc mặt, nghe lời nói là hiểu người đó sống ra sao, nhưng anh ta lại không thể phân tích vấn đề nên lắc đầu: "Không biết."
Thấy Tô Lâm Lang trừng mình, anh ta lại ra vẻ muốn lắng nghe: "Tại sao vậy chị dâu?"
Anh ta cảm thấy chị dâu muốn dạy mình cái gì đó, nhưng anh ta phải chủ động hỏi thì cô mới đồng ý nói.
Mặc dù Tô Lâm Lang cũng là bà chủ, nhưng cô cũng không biết hết tất cả mọi chuyện của công ty. Hạ Thị quá to lớn, công việc cũng nhiều, Hạ Phác Đình sẽ không làm phiền cô vì chút chuyện nhỏ này.
Cho nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hiện tại cũng chỉ là suy đoán theo trực giác. Cô nói: "Tôi cũng không biết là chuyện gì, nhưng tôi đoán là chuyện bất lợi đối với công ty, hơn nữa còn khá nguy hiểm. Tôi cảm thấy anh cả cậu muốn làm nhưng là giám đốc Ngô không quá tình nguyện, còn hơi nổi giận nữa.”
Hạ Phác Húc nửa hiểu nửa không, anh ta nói: "Không quan trọng, Thiên Tỉ có thể giải quyết với giám đốc Ngô mà."
Tô Lâm Lang lắc đầu, nói: "Thiên Tỉ không giải quyết được với bà ta, cho nên cậu ta cứ nhìn sang giám đốc Hứa mãi, cậu ta đang gây áp lực cho giám đốc Ngô."
Hạ Phác Húc nghe Tô Lâm Lang nói thì quay sang nhìn, quả nhiên chỉ thấy Hứa Thiên Tỉ cười híp mắt, cứ nhìn giám đốc Hứa phía rồi liếc mắt nhìn giám đốc Ngô, mà giám đốc Ngô cũng nhíu mày chặt hơn.
Phải biết, việc nhìn mặt đoán ý giống như chó nhỏ học kêu gà con học gáy. Tuy rằng nó dễ học, nhưng giữa người và người thì như đánh cờ so chiêu, phải dùng tới trí khôn, phải có người chỉ dẫn thì một nhân tài mới có thể hiểu được hết.
Bản thân Hạ Phác Húc không ngu ngốc, nhưng nếu không có ai dạy dỗ thì anh ta cũng chỉ biết nịnh hót, không hiểu việc đấu trí so chiêu giữa người với người.
Nghe Tô Lâm Lang nói, anh ta lại quan sát mới hiểu được, anh ta nói: "Chắc là vậy rồi."
Thuyền đã sắp khởi hành, giám đốc Ngô cùng giám đốc Hứa đều chỉ tới tiễn nên chuẩn bị xuống thuyền. Hai người cùng nhau đi xuống lầu rồi lại gần chào hỏi Tô Lâm Lang, cô và Hạ Phác Húc liền tạm ngưng cuộc trò chuyện.
Bọn họ vừa đi, Hứa Thiên Tỉ liền tự do.
Hôm nay Tô Lâm Lang nhập cảnh Đại Lục với thân phận du khách bình thường. Cô mặc một chiếc áo len đơn giản và quần yếm, đi giày thể thao. Hơn nữa, để làm người chồng hơn nửa tháng không gặp mặt của mình vui vẻ nên cô chọn cả bộ quần áo màu hồng. Cô ăn mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, nắng ban mai chiếu lên người, nhìn xinh đẹp thích mắt.
Mà cậu em trai rất mê cô là Hứa Thiên Tỉ lúc nãy cực kỳ mất bình tĩnh khi nói chuyện cùng giám đốc Ngô. Giờ rốt cuộc cũng tiễn được bà ta đi, cậu ta lập tức chạy vội về phía Tô Lâm Lang, còn hô lên từ xa: "Chị dâu, em phải báo cáo với chị một chút, anh họ em gần đây vẫn đặc biệt biết điều như thường lệ."
Thật ra thì kể cả khi Hạ Phác Đình không đứng đắn thì Hứa Thiên Tỉ cũng không dám nói cho Tô Lâm Lang biết, cái này coi như cậu ta đang báo cáo qua loa thôi.
Dĩ nhiên Tô Lâm Lang cũng chỉ coi đây là một câu nói mua vui.
Cô không tò mò Hạ Phác Đình có làm gì bậy bạ ở Đại Lục không mà chỉ tò mò câu chuyện giữa Hứa Thiên Tỉ và giám đốc Ngô lúc nãy. Cô hỏi: "Thiên Tỉ, có phải trên thuyền chúng ta có thứ gì khó vận chuyển qua cửa hải quan, khiến giám đốc Ngô lo lắng không, đó là cái gì?"
Ở nhà họ Hạ cũng có phân chia giai cấp, mà Hạ Phác Húc lại nằm ở tầng dưới chót. Hứa Thiên Tỉ không nói gì mà nhìn Hạ Phác Húc.
Hạ Phác Húc cũng rất biết điều, anh ta né tránh ánh mắt, đang định bỏ đi.
Thế nhưng Tô Lâm Lang đã nói: "Phác Húc đứng đây nghe chung đi."
Rồi cô nói với Hứa Thiên Tỉ: "Phác Húc là người nhà họ Hạ, cũng là anh em với Phác Đình và cậu. Sau này cậu không cần giấu cậu ta chuyện Hạ Thị, cậu ta đã lớn rồi, đã biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì nên giữ bí mật, cậu cứ đứng đây nói đi."
Hạ Phác Húc nghe vậy thì dừng bước, cười cực kỳ vui vẻ.
Anh ta vẫn chưa hiểu tại sao chị dâu lại cho mình tiếp xúc với những chuyện quan trọng và bảo mật trong công ty, nhưng là anh ta cảm thấy chị dâu quá ngầu, sống rất dứt khoát và hào sảng, sát phạt quả quyết.
Nếu muốn diễn vai một lão đại, đáng ra anh ta nên diễn thành ông tư Viên, nhưng anh ta lại muốn diễn được giống như Tô Lâm Lang.
Còn Hứa Thiên Tỉ, mặc dù không biết tại sao chị dâu phải tốn công nâng đỡ một tên ngu ngốc như Hạ Phác Húc, còn rất ghét tên ông trời con này, nhưng lệnh của chị dâu từ trước đến giờ luôn có tác dụng với cậu ta hơn lệnh của anh họ.
Cậu ta nói thật, nhưng cũng cố gắng nói thật nhỏ.
Cậu ta nói: "Chị dâu, trên thuyền quả thật có đồ, là đồ cấm."