.
Chương 811:
Thấy mặt Tô Lâm Lang biến sắc, cậu ta vội nói thêm: "Không liên quan gì đến ma túy hết, chính là chiếc du thuyền Benetti do anh họ mua."
Ngay sau đó, cậu ta mới thông báo chuyện công an Đại Lục có người hỗ trợ tình báo nên có thể xác định vị trí cụ thể của bọn buôn ma túy. Họ cũng chuẩn bị diệt trừ băng đảng ma túy đó ngay trên hải phận quốc tế, tuy nhiên do không đủ cơ sở vật chất nên họ muốn mượn du thuyền lớn của Tô Lâm Lang.
Kể xong, cậu ta còn nói: "Bởi vì tàu của chúng ta đang trong giai đoạn vận hành thử nên chắc chắn cảnh sát biển sẽ kiểm tra cẩn thận. Vì vậy giám đốc Ngô rất lo lắng, sợ vận chuyển du thuyền thì khi quá cảnh sẽ bị cảnh sát biển Cảng Thành bắt lại rồi phạt chúng ta. Thế nhưng mà chị dâu không cần sợ, bởi vì công an Đại Lục đã cử một nhóm người quấy rầy ở biên giới trên biển, che chở cho chúng ta quá cảnh thuận lợi."
Được rồi, Tô Lâm Lang đã hiểu.
Phải biết, một chiếc du thuyền Benetti có giá ba mươi triệu tiền Hồng Kông, mà một khi bị cảnh sát biển Cảng Thành phát hiện, bởi vì không giao dịch hay nộp thuế nên sẽ bị định nghĩa là buôn lậu.
Hạ Thị sẽ phải nộp tối thiểu một trăm triệu tiền phạt, nếu không thì sẽ bị thu hồi giấy phép vận tải biển.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc nãy giám đốc Ngô tức giận.
Hạ Phác Đình chuẩn bị giúp công an Đại Lục một chuyện.
Nhưng nếu có sơ suất thì anh sẽ phải mất hơn trăm triệu, giám đốc Ngô là kế toán, phải dự tính được nên dĩ nhiên sẽ tức giận.
Có lẽ là sợ đường dây điện thoại bị chính phủ Anh ở Cảng Thành nghe lén nên Hạ Phác Đình cũng không dám nói trước với cô.
Nhắc đến băng đảng buôn ma túy quốc tế, Tô Lâm Lang nói: "Có lẽ tên trùm mà công an Đại Lục muốn bắt là A Khôn đó."
Mặc dù A Khôn xuất quỷ nhập thần, nhưng cảnh sát Cảng Thành đã nhận diện được ông ta, còn đăng bài còn treo giải đến mười triệu trên báo chí.
Không ai ở Cảng Thành là không biết A Khôn, cũng không có ai không hiểu.
Nhưng dĩ nhiên, ông ta là trùm ma túy, cũng là một tên ác quỷ điên cuồng giết người. Người bình thường không thấy được ông ta, đội Phi Hổ cũng không bắt được chứ nói chi là người thường, sẽ không có ai lấy được mười triệu tiền thưởng kia.
Đúng lúc đó thì tàu khởi hành, nó lắc lư khá mạnh, sau đó Hứa Thiên Tỉ liền đẩy Hạ Phác Húc ra để đứng bên cạnh Tô Lâm Lang.
Cậu ta gật đầu, nói: "Thật ra thì em rất hy vọng cảnh sát Cảng Thành bắt được A Khôn. Chỉ có điều dù công an Đại Lục trang bị nghèo nàn, tác phong cũng bảo thủ, nhưng người ta hơn ở chỗ có người tình báo! Hơn nữa người đó ở ngay cạnh A Khôn, nên rất có thể cuối cùng A Khôn sẽ bị công an Đại Lục bắt được."
Hạ Phác Húc không giỏi gì khác ngoài nhìn sắc mặt và nịnh hót. Anh ta liền nói: "Thật ra thì tôi lại hy vọng A Khôn bị công an Đại Lục bắt, bởi vì tôi cũng ủng hộ Đại Lục như chị dâu vậy!"
Lúc này Hứa Thiên Tỉ mới nhận ra Hạ Phác Húc đang vừa nịnh nọt vừa móc mỉa mình. Cậu ta quay đầu nhìn Hạ Phác Húc, ánh mắt như đang nói: Cái đồ khốn cà lơ phất phơ này, cậu làm tôi thấy tởm quá!
Hạ Phác Húc cũng dễ tính, anh ta không nổi giận. Hơn nữa anh ta cũng lanh trí, biết quan sát nên vừa thấy Tô Lâm Lang muốn vào khoang thuyền, anh ta vội đẩy Hứa Thiên Tỉ ra rồi đi theo cô.
Hứa Thiên Tỉ bị anh ta chọc giận nên lặng lẽ đưa chân muốn đạp vào mông anh ta, nhưng Hạ Phác Húc đã đề phong nên chạy vội.
Còn về Tô Lâm Lang, sau khi trở lại khoang thuyền, thấy Băng Nhạn có mang bản vẽ và các loại bút, cô liền lấy một cây bút, mở giấy vẽ ra rồi nhắm mắt lại suy tư.
Hạ Phác Húc chẳng những không có khí chất của một lão đại, hơn nữa còn vui vẻ làm người hầu. Trời nóng nực, trên thuyền lại không có máy điều hòa không khí, thế mà anh ta cũng rất biết quan sát, lặng lẽ tìm được một cây quạt rồi quạt mát giúp chị dâu.
Nếu như đã nịnh hót phục vụ người khác thì anh ta sẽ giống như mẹ mình, có thể khiến người khác vui như hoa cỏ mùa xuân.
Hơn nữa anh ta còn cực kỳ hiểu chuyện. Thấy Tô Lâm Lang vẽ một bé gái lạ lẫm trên giấy, mặc dù anh ta rất tò mò cô gái kia là ai, nhưng anh ta cảm giác Tô Lâm Lang đang buồn phiền nên không hỏi gì.
. . .
Đại Lục, tại khu thương mại cảng biển quốc tế thành phố Thâm Quyến.
Cục trưởng Vương dẫn theo một nhóm công an từ đồng bằng phía Bắc đến, canh giữ ở bến tàu từ thật sớm. Họ cứ ngóng nhìn về phía xa, cổ cũng sắp dài như hươu cao cổ.
Đương nhiên là ông ấy đang đợi tàu Hạ Thị đến, chờ chiếc du thuyền trị giá hơn trăm triệu, chạy siêu nhanh trong truyền thuyết!
Hạ Phác Đình bận bịu công việc cho nên tới muộn hơn.
Thế nhưng anh cũng không đến trễ. Ngay lúc thuyền cập bến, anh cũng dẫn vệ sĩ và nhân viên tới.