.
Chương 870:
Trong mấy năm qua, A Hà lăn lộn giữa Thâm Quyến và Cảng Thành, làm người bán rong ở các chợ bán đồ cũ hay trên đường phố. Năm này qua năm khác, cô ta thấy số lượng gái ngành trên đường phố ngày càng ít, cũng thấy bọn giang hồ không ép buộc, không cưỡng đoạt tiền bảo kê của các tiểu thương nữa, cô còn nghe thấy bọn giang hồ đầu đường cuối hẻm và gái ngành nhắc tới Tô Lâm Lang, đều gọi cô là nữ vương Cửu Long.
Cô ta biết, tất cả những việc đó đều do chị gái tên Tô Lâm Lang làm.
Và kể từ đó, trong lòng A Hà có một mục tiêu sống, đó là trở thành công an.
Vì cô ta lấy chị làm tấm gương, muốn trở thành một phụ nữ như chị, bảo vệ kẻ yếu, diệt trừ cái ác.
Đúng vậy, chính vì thế mà cô ta đã nộp đơn nhập học vào trường cảnh sát.
Dĩ nhiên cô ta cũng biết Hạ Phác Húc, thậm chí cô còn biết ban đầu anh ta bị Tô Lâm Lang đuổi đến đại Lục. Cô ta cũng đã xem cả hai bộ phim của anh ta, vì vậy ngay từ khi nhìn thấy Hạ Phác Húc lên tàu, A Hà đã biết, chị đã đến, đã đến cứu cô ta!
Là một cô gái có thể đậu vào trường cảnh sát với số điểm cao nhất, cô ta lập tức biết mình phải làm gì.
Hai con tàu tuần tra ấy là vấn đề phải được giải quyết trước tiên, nên điều đầu tiên cô ta muốn tính tới chính là những con tàu tuần tra.
Sau đó, cô ta còn liều mình cung cấp tọa độ ổ ma túy cho Hạ Phác Húc, cố gắng muốn thay đổi khẩu súng trong tay A Thang, lại kéo dài thời gian A Thang ra ngoài, tất cả đều nhằm tranh thủ thời gian cho Tô Lâm Lang hành động.
Cô ta không biết Tô Lâm Lang đưa bao nhiêu người đến, cũng không biết họ sẽ hành động như thế nào.
Nhưng cô ta đang cố gắng hết sức, để tạo ra cơ hội hành động tốt nhất cho họ.
Lúc này Hạ Phác Húc vẫn đang ra sức nhảy múa vặn vẹo cái mông, dần dần, A Thang ôm lấy cổ anh ta, hai mắt lờ đờ.
A Hà quay đầu nhìn một hồi lâu, vẫn thấy không thể tin được.
Bởi vì có thể nói A Thang là một cái máy giết người, còn không ưa phụ nữ, chưa bao giờ chơi gái, biết giết người, hành hạ người, lột da và rút gân người ta và bảo vệ A Khôn.
Thế mà lại bị Hạ Phác Húc cản trở?
Dù sao cô ta vẫn còn nhỏ, có rất nhiều việc không hiểu, nên không nghĩ ra được tại sao lại như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, Hạ Phác Húc là một biến số rất lớn. Lúc anh ta giữ chân A Thang, đã tạo ra điều kiện rất thuận lợi cho việc bắt giữ hôm nay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, A Hà vô cùng mong đợi, mong đợi chị gái cầm trường đao có thể xuất hiện, giúp cô ta bắt lấy bọn buôn bán ma túy này.
Như vậy, cô ta sẽ có thể vào học trường cảnh sát rồi.
Khi tốt nghiệp, cô ta sẽ trở thành nữ cảnh sát xuất sắc nhất của nước Hoa!
...
Sợ sẽ kinh động tới bọn buôn ma túy trên tàu đánh bạc, ngay cả cục trưởng Diêm cũng ngồi trên chiếc xuồng chèo tay.
Cũng vì nghênh đón lực lượng cảnh sát của Cảng Thành đến, ông ta ngồi thuyền, đích thân đến tàu tuần tra của Tiền Phi Long.
Bắt tay Tiền Phi Long, ông ta tự giới thiệu: “Tôi tên Diêm Triệu, cục trưởng cục công an ở phân cục Bắc Bình, là tổng phụ trách hành động lần này. Cậu Tiền Phi Long, tôi thay mặt đồng nghiệp chào đón sự tham gia của các cậu.”
Buông tay ra, ông ta lại nói: “Súng tiểu liên của cậu chắc cũng rất tốt, hôm nay chúng tôi dùng AK, nếu không ngại thì có thể đổi với nhau?”
Ông ta có thể đoán được Tiền Phi Long quen dùng súng gì, bởi vì khi tập luyện mỗi loại súng tạo nên vị trí chai sạn trên tay khác nhau.
Tiền Phi Long cũng nhận ra, vị cục trưởng cục công an này luyện tập thường xuyên, chắc là quen dùng loại súng lục 54.
Nhưng quân đội Đại Lục lại có AK sao?
Tiền Phi Long đờ người một lát, bỗng nghe cục trưởng Diêm còn nói: “AK của chúng tôi mới vừa được đưa vào sử dụng, do một nhà thiết kế quân công ở quân khu biển Đông chế tạo. Đúng lúc cậu có thể thử nghiệm giúp tôi, xem khác với của nước Anh ra sao, rồi đóng góp ý kiến!”
Tiền Phi Long thầm nghĩ, quân khu biển Đông thì chắc là Hạ Phác Hồng rồi. Thằng nhãi con đó, xem ra lăn lộn ở Đại Lục cũng khá nhỉ.
Anh ta liếc nhìn Tô Lâm Lang, nhiệm vụ quan trọng hơn, nên trở lại vấn đề chính, nói: “Cảnh sát Cảng Thành của chúng tôi có một nhiệm vụ đặc biệt, đây là lần hợp tác đầu tiên, hy vọng ông có thể đồng ý.”
Cục trưởng Diêm gật đầu: “Cứ nói đi!”