.
Chương 879:
Phía công an Đại Lục, lần này là trận đánh úp họ đã dày công chuẩn bị, bày binh bố trận.
Về phía đám buôn ma túy, đây là một trận đánh mà từ A Khôn tới A Thang đều phạm vào rất nhiều lỗi sai nên mới bị đánh úp. Hai người họ, một người thì cả tin vào nội gián, một người thì bị Hạ Phác Hồng mê muội đầu óc không thể làm được gì, nhưng ngay khi tiếng súng vang lên, bọn họ lập tức liên kết, phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
Làm cái gì chắc cái đó, rút lui theo thứ tự, sức chiến đấu còn mạnh hơn quân đội chính quy của một vài quốc gia nhỏ.
Vào lúc này tại trung tâm chỉ huy công an, tất cả bộ đàm vang lên không ngừng, đều là báo cáo xuất phát từ thuyền của lính đặc chủng.
AK đấu với AK, đám buôn ma túy có thương vong thì lính đặc chủng cũng có, phải bổ sung binh lực liên tục. Tin tức tốt là đã có mười mấy tên buôn ma túy bị bắn chết mà bên lính đặc chủng chỉ có người bị thương, chưa có người hy sinh.
Cục trưởng Diêm tối mặt tối mày, vừa nghe xong báo cáo đã giơ bộ đàm lên ra lệnh: "Đội ngũ thứ hai, lên!"
Cục trưởng Vương nhìn danh sách tử vong của đám buôn ma túy, đặt bộ đàm xuống nói: "Trước mắt đám buôn ma túy có tổng cộng tám người có thể chiến đấu, bao gồm cả A Khôn. Cả tám người đều còn đạn, hiện đang rút lui, có thể một lưới tóm gọn được hay không phải xem công an Cảng Thành."
Cục trưởng Diêm một tay cầm bộ đàm, một tay cầm ống nhòm nói: "Yên tâm, họ làm được."
Từ ống nhòm nhìn sang, các đội lính đặc chủng đã bao vây xung quanh kín kẽ gió thổi không lọt, lỗ hổng duy nhất là thuyền đặc chiến của bộ đội hải quân Vương quốc Anh.
Mai phục thuyền đặc chiến là cảnh sát Cảng Thành do Tiền Phi Long đứng đầu, bây giờ đã tới lượt bọn họ xông lên.
...
Lại nói tới Tô Lâm Lang.
Tất nhiên là họ không hề rảnh rồi, mà trong lúc trên thuyền đang bắn nhau kịch liệt, Tiền Phi Long đã tìm thấy hai chiếc áo cộc tay màu đen bẩn thỉu trong khoang thuyền. Anh ta mặc một chiếc, Johnny Trần mặc một chiếc. Hai người ngồi xuống ghế lái giả trang thành hai người lái thuyền.
Thuyền đặc chiến thể tích nhỏ, chiều cao thấp nhưng vẫn nghe được tiếng súng lớn trên thuyền, nhưng không thể nhìn thấy quá trình bắn nhau cụ thể.
Tô LÂm Lang ở chung với Tống Thời Vu, hai người mai phục cạnh thùng rượu và thùng rác ở đuôi thuyền đặc chiến.
Nghe thấy tiếng súng liên tục không ngừng, Tống Thời Vu không khỏi lo lắng: "Mợ chủ, không biết cậu hai nhà ta bây giờ thế nào rồi."
Tô Lâm Lang nói: "Chắc là trốn rồi, cậu ta cái khác không biết chứ giả chết chắc vẫn biết."
Tống Thời Vu nói: "Mặc dù cậu ba đưa cậu hai rất nhiều vũ khí, nhưng tôi vẫn lo cậu ba không biết sử dụng!"
Tô Lâm Lang nghẹn họng.
Cô cũng lo như vậy, lo Hạ Phác Húc cầm một đống vũ khí nhưng vẫn không biết dùng, hoặc là tự nổ chết bản thân.
Tuy nhiên suy nghĩ một lúc cô vẫn nói: "Bây giờ đang bao vây giao chiến, đám buôn ma túy điên cuồng chạy trốn, sẽ không để ý tới việc giết chết cậu ấy hay không."
Xung quanh toàn là công an, bao vây thuyền đánh bạc kín kẽ.
Lúc này A Khôn đang tranh thủ thời gian, theo lý mà nói chỉ cần Hạ Phác Húc giấu kỹ, không cố tình tìm đường chết thì sẽ không sao.
Chờ công an tới cứu là xong.
Tống Thời Vu gật đầu, vẫn không nhịn được: "Để cậu hai đi thì đôi khi không thể nói trước được."
Tính cách của Hạ Phác Húc là vậy, vừa ham ăn vừa thích gây chuyện.
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên Tống Thời Vu nói: "Tới rồi!"
Tống Thời Vu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một sợi dây thừng thật to rũ xuống từ trên boong thuyền, treo lủng lẳng giữa không trung.
Một sợi dây rũ xuống chỉ có một khả năng, đó là bọn A Khôn đã lui tới mạn thuyền, chuẩn bị rút lui.
Con thuyền này không quá cao, ba tầng, cao tổng cộng chín mét, nhảy xuống nước sẽ không chết được. Nhưng nếu dùng dây xuống sẽ an toàn hơn.
Nhìn thấy sợi dây thừng, Jonny Trần giơ tay ra ngoài kéo vài cái.
Thấy bên dưới có người kéo sợi dây chứng tỏ ở đó có người tiếp viện, người trên thuyền dò đầu xuống hỏi: "Đới Ân đó hả, tối nay cậu ăn cơm gì?"
Bây giờ đang là buổi tối, trời tối đen, dù là công an hay buôn lậu ma túy thì trước khi bàn bạc vẫn phải đối đáp vài câu.
Bọn Tiền Phi Long tới từ lâu, anh ta đã lật tìm, ghi nhớ khẩu lệnh của bọn buôn ma túy.
Nhưng do giọng nói khác nhau, anh ta cố tình chờ tới khi có tiếng súng nổ mới trả lời: "Chào bạn già, chỉ còn một hộp cá trích với bia thôi, anh bảo tôi phải ăn cái gì đây?"
Đây vừa hay là khẩu lệnh hôm nay.
Người trên thuyền hét to: "Bảo vệ bọn tôi rút lui."