.
Chương 880:
Johnny Trần giơ khẩu AK lên lắc lư Tiền Phi Long thì giơ ống nhòm lên nhìn chằm chằm vào dây thừng. Nhìn thấy từng người trượt xuống từ sợi dây, anh ta vươn tay ra khỏi buồng lái, giơ ba ngón tay lên.
Đây là ám hiệu của anh ta và Tô Lâm Lang, một ngón là A Khôn, hai ngón là A Thang, ba ngón là đám buôn ma túy bình thường.
Xem ra người xuống là đám buôn ma túy bình thường.
Họng súng của Tống Thời Vu ngắm bắn chính xác, định nhân lúc trên con thuyền đánh bạc có tiếng súng bắn một phát lấy mạng, giải quyết cho xong.
Đột nhiên Tô Lâm Lang đứng dậy, nói: "Anh Tống, anh ta luôn nhắm vào khoang buồng lái, chuyện này quá nguy hiểm. Mau đỡ tôi dậy, chúng ta cũng qua đó chặn đường."
Dáng người Tiền Phi Long và Jonny Trần vừa cao to vừa cường tráng, đánh nhau thì không sao, nhưng hai người họ khác với hai người lái thuyền mà cô đã giết. Nếu tên buôn ma túy đầu tiên xuống phát hiện ra hai người bọn họ, đạn lại không có mắt, trong cơn mưa đạn sẽ có người phải chết.
Cộng thêm nếu làm kinh động A Khôn, anh ta sẽ không lên thuyền mà nhảy xuống biển thoát thân luôn, làm vậy sẽ khó mà bắt anh ta được.
Vì thế tên xuống đầu tiên rất quan trọng, không thể để tên đó đoán ra được.
Tống Thời Vu hiểu ý, khom người ra hiệu cho Tô Lâm Lang đứng lên bả vai của mình.
Tên kia đang nhanh chóng tụt xuống, gã rất cẩn thận, tay cầm súng chỉ về phía buồng lái gọi to: "Đới ân, cậu làm gì thế, mau ra đây."
Còn nói thêm: "Nếu cậu không ra, tôi sẽ nổ súng."
Tiền Phi Long không lên tiếng, bởi vì khoảng cách quá gần, giọng nói lại khác nhau. Nếu anh ta nói mọi việc sẽ bị lộ.
Anh ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Tống Thời Vu đang nâng Tô Lâm Lang lên. Khi tên buôn ma túy kia chỉ cách thuyền bốn mét, gã đột nhiên thả tay nhảy xuống, Tô Lâm Lang cũng nhảy bật lên. Khi tới độ cao ba mét, tên buôn ma túy có vẻ đã nhận ra sự khác thường đã vội vàng ngừng lại. Nhưng thanh đao của cô lại chọc thẳng, đâm vào gáy của tên buôn ma túy. Sau đó lật tay vặn một cái, cổ họng tên buôn ma túy lập tức phun máu, tay buông khỏi sợi dây rơi mạnh xuống đất.
Tô Lâm Lang một tay dùng đao, tay còn lại giữ chặt sợi dây. Cô treo leo giữa sợi dây.
Tống Thời Vu vươn tay, vừa hay tóm được tên buôn ma túy.
Tên buôn ma túy bị đâm xuyên cổ, anh ta nhìn Tống Thời Vu, muốn nói chuyện, muốn hét lên nhưng không thể làm được. Vừa há miệng ra là cổ họng lại phun máu liên tục.
Tống Thời Vu rút con dao găm ra đâm mạnh vào tim gã. Cho tên buôn ma túy này một dao chết luôn, sau đó ném xuống biển.
Lính đặc chủng của Đại Lục mai phục ở khu vực biển này có khoảng mười mấy người, mọi người vội vàng kéo tên buôn ma túy kia xuống nước.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng trên thuyền đánh bài vang lên: "Đại Vệ, tình hình bên dưới thế nào, tại sao cậu không nói chuyện?"
Nghe vậy, Tiền Phi Long vội giơ một ngón tay lên.
Lúc này Tô Lâm Lang vẫn đang treo leo giữa sợi dây, cô ra động tác tay OK với Tiền Pho Long, sau đó tụt xuống.
Tống Thời Vu, Johnny Trần và nhóm lính đặc chủng của Đại Lục không hẹn cùng ngẩng đầu lên nhìn lên con thuyền đánh bạc.
Tên trùm buôn ma túy lớn nhất Châu Á A Khôn, ai cũng từng nhìn thấy hình truy nã của ông ta, nhưng giọng nói thì chỉ có cảnh sát Cảng Thành ghi chép lại, vì vậy ở đây chỉ có mình Tiền Phi Long từng nghe giọng của người này.
Nếu anh ta đã nói người xuống là A Khôn, vậy chắc chắn đúng.
Hồi nãy A Khôn phái người thân cận xuống để dò đường, sau đó dùng tiếng Mân Nam để nói chuyện: "Đại Vệ, Đái Ân, William đâu rồi, các cậu đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không nói lời nào?"
Bây giờ phải nói thế nào mới xóa tan nghi ngờ của A Khôn?
Johnny Trần vẫn luôn chĩa súng lên trời giả vờ bảo vệ cho A Khôn, vừa bắn một băng đạn, Tiền Phi Long đã ra hiệu cho anh ta ngừng bắn, cố gắng bắt chước giọng của tên buôn ma túy hồi nãy, cũng dùng tiếng Mân Nam: "Đại ca, bên dưới rất an toàn, anh có thể xuống đây được rồi!"
Nếu là bình thường, chắc chắn A Khôn sẽ ngửi được mùi bất thường.
Ông ta rất quen thuộc đàn em của mình, giọng nói của ai ông ta cũng có thể phân biệt rõ ràng.