.
Chương 89:
Lê Hiến hoàn toàn nhảy vào đáy hố: “Là vì em không về nhà, anh không nhịn được, nhưng chỉ có một lần thôi, anh chỉ nằm nói chuyện với cô gái kia, chưa làm gì cả.”
“Nằm nói chuyện?” Mạch Đức Dung lặp lại.
Phụ nữ chẳng ai tin cái cớ nực cười như vậy cả.
Tô Lâm Lang ấn thang máy, im lặng xem kịch.
Thật ra đó là tóc của cô, vừa mới bứt, son môi cũng là thỏi mà hôm trước cô mua ở cửa hàng tiện lợi, đương nhiên, cô đang vụ vạ cho Lê Hiến.
Nhưng chuyện ông ta đi đá phò cũng là thật.
Cô nói rồi, trên đời này làm gì có đàn ông tốt, chỉ có phụ nữ hồ đồ thôi.
Mạch Đức Dung còn đang khóc, Lê Hiến còn đang tẩy não bà ấy: “Láo thái gia bệnh nặng, công ty gặp phải nguy cơ lớn, A Dung, em là người vợ hiền, không thể buồn bực như thế được, em ngoan, đừng khóc.”
Thang máy đã đến tầng ba, Tô Lâm Lang ra trước, cô ấn cửa, im lặng xem tra nam biểu diễn.
Mạch Đức Dung quả thực là người phụ nữ sống trong chuyện cổ tích, giàu có, xinh đẹp, cho rằng chồng rất yêu mình, nghe chồng chính miệng thừa nhận từng đi đá phò thì bà ấy không chịu nổi, cứ nức nở không ngừng.
Lê Hiến là cao thủ thao túng tâm lý: “A Dung, nếu em không thể tha thứ cho một sai lầm mà đàn ông thường mắc phải, vậy thì ba mươi năm anh chân thành với em, cống hiến cho nhà họ Hạ sẽ thành vô ích.”
Mạch Đức Dung lắc đầu: “Anh đã nói anh sẽ chung thủy với em mãi mãi.”
“Chủ tịch và tổng giám đốc đều bị bệnh, gánh nặng dồn hết lên vai anh, A Dung, anh vất vả quá, chỉ muốn thả lỏng một chút thôi.”
Lê Hiến quay đầu nhìn Tô Lâm Lang, trong mắt toát lên vẻ âm ngoan, ông ta đỡ vợ ra khỏi thang máy: “Hạ Thị đang đứng trước nguy cơ phá sản, anh muốn nói chuyện lớn với lão thái gia, em đừng giận dỗi linh tinh nữa.”
Một người đàn ông đi đá phò, vợ không tha thứ thì chính là giận dỗi linh tinh?
Mạch Đức Dung còn coi như tỉnh táo, không bị tẩy não, nhưng bà ấy lại nói một câu rất nguy hiểm: “Em muốn ly hôn.”
Cổ phần của Hạ Thị thuộc về bà ấy, muốn ly hôn?
Tô Lâm Lang nhìn thấy sát khí trong mắt Lê Hiến, nhưng ông ta lại nói rất dịu dàng: “Anh sẽ quỳ xuống xin em tha thứ, em không tha thứ thì anh sẽ tự tử. Nhưng em không muốn Hạ Thị phá sản đâu đúng không, dẫn anh đi gặp lão thái gia đi.”
Nghe thấy Hạ Thị có thể sẽ phá sản, Mạch Đức Dung cũng sợ hãi, bà ấy nức nở đi báo tin.
Lê Hiến nhìn chằm chằm phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang một lúc lâu, sau đó mới nhìn Tô Lâm Lang: “Để em gái Đại Lục chê cười rồi.”
Ông ta lại nói: “Thật sự không có chuyện này, là A Dung quá nhạy cảm, tôi nghĩ A Dung cần đi nghỉ mát để thư giãn hơn.”
Nghỉ mát, sau đó bị ông ta hại chết trên đường đi, thế là ông ta có thể kế thừa tài sản của bà ấy à?
Tô Lâm Lang mỉm cười, hai cái má lúm khiến cô có vẻ ngọt ngào khờ khạo, cô nói: “Tôi hiểu.”
Nụ cười này khiến Lê Hiến ngây người, nghe nói cô một mình phá đảo một ổ bắt cóc, quả thực là nói lung tung, trông Tô Lâm Lang dịu dàng ngoan ngoãn, chính là một bé ngoan…
…
Ca phẫu thuật của cháu trai cả thành công, Hạ Trí Hoàn cuối cùng cũng được ngủ một giấc yên ổn. Sau khi tỉnh dậy thì ông ấy tỉnh táo hơn nhiều, nhưng thấy Lê Hiến vào trong, ông cụ vừa nghi ngờ vừa hơi sợ hãi.
Tô Lâm Lang cười nói: “Ông Lê mau ngồi đi.” Sau đó cô móc dao găm ra: “Tôi gọt táo cho ông nhé?”
Lê Hiến hét ầm lên một tiếng, bởi vì dao găm của Tô Lâm Lang xẹt qua cánh tay ông ta, tạo ra một vết cắt.
Ánh mắt ông ta vô cùng hung ác: “Cô, cô muốn giết tôi?”
Tô Lâm Lang thu dao găm lại, cô phủ nhận: “Đâu có, tôi chỉ muốn gọt táo giúp ông thôi.”
Nhưng Lê Hiến đã thấy, lúc thu dao găm lại thì cô còn cắt một nhát ở bụng ông ta, ông ta thét chói tai: “A Dung, mau báo cảnh sát đi, bà cô miền Bắc khốn kiếp này muốn giết anh!”
Dao găm của cô rất sắc bén, động tác cũng nhanh, một nhát ở bụng khiến ông ta cảm thấy ruột sắp lòi cả ra.
Mạch Đức Dung cũng ngây người: “Lâm Lang, cháu…” Thật mạnh mẽ, quá đáng sợ.
Nhưng như thế còn chưa là gì, Tô Lâm Lang dùng một tay đẩy Lê Hiến áp sát vào tường, sau đó rạch một đường ở sau cổ áo sơ mi của ông ta.
Hạ Trí Hoàn ngồi trên giường, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng quắc.
Mạch Đức Dung sợ tới ức nói không nên lời, trơ mắt nhìn Tô Lâm Lang cắt vạt áo sơ mi của Lê Hiến, sau đó cô lấy ra hai viên con nhộng nho nhỏ.
Dao găm chĩa ngang, Tô Lâm Lang giận đến bật cười: “Giám đốc Lê, với cái trình độ này mà ông dám tới mưu sát à!”