.
Chương 88:
Đúng lúc Tô Lâm Lang nhận két sắt thì đèn xanh sáng lên, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Lúc này thì bác sĩ đã không gấp gáp như lúc tới đây nữa, cầm mảnh đạn ra giao cho Hoàng Thanh Hạc, sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Lâm Lang, ôm cô một cái rồi nói bằng tiếng Anh: “Ca phẫu thuật rất thành công, chồng cô sắp ra rồi!” Bác sĩ lại nháy mắt: “Hy vọng hai người mãi mãi yêu nhau!”
Bác sĩ phẫu thuật, tới cũng nhanh mà đi cũng vội, sau khi thay quần áo xong thì đã lên máy bay đi luôn.
Sau nửa tiếng đồng hồ thì Hạ Phác Đình mới được bốn y tá đẩy ra.
Ở đây trừ mợ cả Tô Lâm Lang thấy nhiều thành quen, biểu hiện tương đối ổn định ra thì tất cả mọi người đều rất kích động, Hạ Trí Hoàn cầm mảnh đạn trong tay, cả người đều run lên.
Ca phẫu thuật thành công viên mãn, trụ cột cuối cùng của Hạ Thị cuối cùng cũng dựng lên một lần nữa.
Đương nhiên, Hạ Phác Đình còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, thậm chí anh vẫn đang trong quá trình gây tê. Y tá chỉ cho mọi người nhìn một chút rồi lại đẩy anh vào phòng chăm sóc đặc biệt luôn.
Nửa đêm, y tá Mạch đẩy ông cụ Hạ đi nghỉ ngơi, Tô Lâm Lang ôm két sắt về phòng, cũng chẳng còn sức đi tắm bồn nữa, cô chỉ tắm nhanh bằng vòi hoa sen rồi dính giường là ngủ.
Từ giờ trở đi, khoảng ba, bốn ngày nữa là Hạ Phác Đình sẽ tỉnh, nhiệm vụ cứu người của cô cũng coi như hoàn thành.
Đêm ấy Tô Lâm Lang đã ngủ rất ngon.
…
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Mạch Đức Dung.
“Lâm Lang, đã mười giờ rồi, mặt trời lên tới mông rồi, cháu cũng nên rời giường thôi.” Bà ấy nói.
“Cậu cả tỉnh rồi ạ?.” Tô Lâm Lang dụi mắt, vừa ngáp vừa hỏi.
“Thằng bé bị thương ở sọ não, phải ba tới bảy ngày mới tỉnh được. Philippe tới rồi, cần cháu ra nói chuyện.” Mạch Đức Dung đưa áo ngủ qua: “Nhanh lên, ông ấy có việc gấp muốn nói với lão thái gia.”
Đúng rồi, cái người mà hôm qua Linda Tôn đi gặp, Chủ tịch Hạ Thị Lê Hiến sẽ tới đây vào hôm nay. Chồn chúc tết gà, ông ta có ý xấu.
Cô vội vàng đánh răng, tùy tay chải tóc vài đường rồi ra ngoài.
Vệ sĩ ở cửa thang máy sẽ lục soát người, nhưng sẽ không để người không liên quan đi lên, vì thế các cô phải xuống tận nơi để đón.
Lê Hiến khoảng trên năm mươi tuổi, trông cũng khá anh tuấn, nhưng cái đầu hói khiến ông ta có vẻ rất dầu mỡ.
Ông ta duỗi tay ra ôm cô: “Em gái nhỏ của Phác Đình à, tôi là Philippe.”
Sau đó ông ta lại ôm Mạch Đức Dung: “A Dung gầy đi nhiều quá, em không ở nhà, ngày nào anh cũng…” Giọng ông ta khàn khàn, nghe có vẻ rất dịu dàng: “Rất nhớ em!”
“Chờ dượng đỡ hơn thì em sẽ về nhà với anh.” Mạch Đức Dung ôm chồng làm nũng.
Thật ra chỉ cần nhìn đôi mắt cá chết kia của Lê Hiến là sẽ nhận ra ông ta là người âm hiểm tàn nhẫn rồi.
Lặng lẽ truyền tin cho bọn bắt cóc, cố ý tạo ra vụ án bắt cóc, so với bọn chúng thì loại người như ông ta càng đáng chết hơn.
Thang máy vừa đóng lại, Tô Lâm Lang tiện tay túm một cái, cô rút ra một sợi tóc dài từ cổ áo ông ta: “Ông Lê, ông bị rụng tóc.”
Sợi tóc kia càng kéo càng dài, khoảng hơn hai mươi centimet.
Điều này khiến Lê Hiến sửng sốt vài giây, nhưng biểu cảm trên mặt ông ta không hề thay đổi: “Chắc là của Gia Kỳ, hôm qua tôi đi phát biểu ủng hộ hoạt động của con bé, sau đó chúng tôi cùng ăn cơm, trẻ con ấy mà, luôn thích ôm ấp hôn hít.”
Con gái nuôi hơn hai mươi tuổi, ôm ấp hôn hít cho tới giờ, còn để lại tóc nữa?
Mạch Đức Dung vừa định ấn thang máy, Tô Lâm Lang đã đè tay bà ấy lại, cô rút từ bên hông ông ta ra một sợi tóc nữa: “Wow, ở đây còn một sợi nữa, dài thật đấy!”
Tóc của con gái nuôi được rút ra từ quần ông ta?
Hai con mắt cá chết của Lê Hiến sục sôi, nhưng ông ta lập tức nói: “Là của người hầu, người hầu già ở nhà bị rụng tóc nhiều lắm.”
Nhưng Tô Lâm Lang lại quẹt sau cổ ông ta một chút, lại nói: “Wow, đây là son môi này, của người hầu hay của cô Gia Kỳ đây?”
Con gái nuôi sẽ không bôi son lên cổ ông ta đấy chứ?
Thang máy hết mở lại đóng, Mạch Đức Dung sững sờ đứng ngây ra đó, trợn mắt há hốc miệng.
Lê Hiến tự cho là thông minh, ông ta chủ động nói: “A Dung, tối qua anh có một buổi xã giao bàn chuyện làm ăn, đi mát xa thôi.”
Mạch Đức Dung gật đầu, sau đó hít hít mũi: “Đây là loại son môi rẻ tiền mà những gái Bắc ở Vượng Giác Tiêm Sa Chủy mới dùng, anh, anh thế mà lại…”
Loại son môi này thật là kém chất lượng, có mùi tinh dầu công nghiệp rất gay mũi, mà đàn ông Cảng Thành chỉ có một lý do để tìm gái Bắc mà thôi, đó là đá phò!