.
Chương 890:
Tiền Phi Long ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối tăm, nâng tay lau đi nước mắt.
Máy bay thả bom tốc độ cao phối hợp nhiệm vụ tiêu diệt ma túy, bảo vệ sự an toàn cho người dân trong thành phố chính là mơ ước của anh ta. Nếu nước Anh đồng ý làm như thế, anh ta đã không tuyệt vọng, đã trung thành với nữ hoàng Anh rồi.
Còn bây giờ, một hành động tiêu diệt đám buôn ma túy ác liệt hơn sắp được kéo màn. Lần này Tiền Phi Long chỉ là người xem, nhưng anh ta vẫn rất mong chờ!
...
Đây là cuộc vây bắt ma túy, không phải nghỉ phép. Đã thế đây còn là một chiếc thuyền chỉ huy, trên thuyền không có chỗ nghỉ ngơi.
Sắp tròn 24 giờ Tô Lâm Lang chỉ chém người, dù cô làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Buồn ngủ không có chỗ ngủ, chỉ có thể dựa vào vai chồng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng cô chưa nhắm mắt được bao lâu thì điện thoại bàn đã reo vang. Có một nữ công an đang ngồi trực ở đó, cô ấy nhận điện thoại, Hạ Phác Đình vỗ nhẹ lên người Tô Lâm Lang làm cô buồn ngủ thiếp đi tiếp.
Nhưng giọng nói đột ngột cao lên của nữ công an đã đánh thức Tô Lâm Lang.
Nữ công an nói: "Thuyền bốc cháy? Còn nổ? Đồng nghiệp của chúng ta thế nào, có an toàn rút lui khỏi đó không, có nhân viên nào thương vong không?"
Nghe điện thoại thêm một lát, cô ấy nói: "Được, bây giờ tôi sẽ đi báo cáo với cục trưởng ngay."
Hạ Phác Đình vẫn luôn tỉnh táo, nghe thấy công an nói vậy, anh nói nhỏ với Tô Lâm Lang: "Không lẽ là chiếc thuyền Phác Húc đang ngồi đấy chứ?"
Hạ Phác Húc không đi theo, mà quay về Thâm Quyến cũng những người bị thương. Trên con thuyền đó còn chở cả đám buôn ma túy.
Mặc dù ngoài A Khôn ra thì những người còn lại đều chết hết, nhưng đám buôn ma túy đó, chỉ cần chưa bị cắt đứt đầu thì khả năng vẫn chưa chết hẳn. Dù đã bị còng tay vẫn gây chuyện được.
Hạ Phác Đình lo lắng cho em trai, Tô Lâm Lang cũng thế. Cô vội hỏi nữ công an: "Đồng chí, nổ ở đâu thế?"
Cô nói thêm: "Tôi là một trong các chỉ huy nhiệm vụ lần này nên có quyền được biết, cô nói cho tôi biết tình hình trước đi."
Nữ công an nói: "Vâng bà Hạ, vậy tôi sẽ báo cáo tình hình cho cô trước."
"Đó là chiếc thuyền đang thi hành nhiệm vụ, chủ nhân của nó là thương nhân Hồng Kông Cố Mãn Quán. Để tránh bắn nhau, anh ta đã trốn dưới tầng chót chứa bình xăng của thuyền câu, ban đầu công an đi kêu gọi anh ta đầu hàng, anh ta cũng đồng ý ra ngoài rồi nhưng mà... Hình như do đánh bật lửa hút thuốc mới xảy ra vụ nổ. Anh ta và hai tên đàn em bị nổ chết, công an báo cáo nhiệm vụ nói rằng năm phút sau bình xăng bốc cháy, chiếc thuyền kia bị nổ hoàn toàn."
Hạ Phác Đình nói: "Vì thế Cố Mãn Quán chết là vì anh ta hút thuốc trên bình xăng làm nổ thuyền?"
Nữ công an nói: "Có lẽ vậy."
Hạ Phác Đình có rất nhiều thuyền, đủ loại từ nhỏ tới lớn nên anh hiểu rõ thuyền nhất. Tất nhiên xung quanh bình xăng sẽ cấm hút thuốc, nhưng xác suất làm nổ bình xăng chỉ bằng chút lửa trên thuốc lá không hề lớn.
Anh nghi ngờ Cố Mãn Quán mượn vụ nổ này để chạy trốn.
Đúng lúc này Tô Lâm Lang lại nói: "Hay là do chiếc bật lửa do Hạ phác Hồng đưa kia nổ?"
Trong số các vũ khí Hạ Phác Hồng đưa cho Hạ Phác Húc có một chiếc bật lửa tự nổ. Hạ Phác Húc nói đã bị Cố Mãn Quán lấy đi.
Sau đó Cố Mãn Quán lợi dụng việc quen thuộc con thuyền lặng lẽ trốn đi, công an kêu gọi nửa ngày cũng không chịu ra nên họ phải gọi đội lục soát tới tìm anh ta khắp thuyền.
Không lẽ Cố Mãn Quán trốn mãi không những không thoát, cuối cùng còn bị bật lửa của Hạ Phác Hồng nổ chết!