.
Chương 892:
Mà đúng lúc này, Hạ Phác Húc chưa rời đi bỗng nảy ra một suy nghĩ, anh ta nhớ đến một trăm vạn và một hộp ma tuý đá của anh trai anh ta vẫn ở trên tàu, vì thế anh ta lại xin lên tàu, anh ta phải mang tiền của anh trai đi.
Khi ở trên tàu, Hạ Phác Húc hoài nghi tiền và ma tuý đá đã bị Cố Mãn Quán cầm đi, như vậy không tồi, bởi vì chỉ cần Cố Mãn Quán dính đền tiền và ma tuý, anh ta cũng bị phạt ít nhất hai mươi năm ở Đại Lục.
Nhưng Hạ Phác Húc mới lên tàu, đã thấy công an cầm vali tiền và hộp ma tuý rời khỏi tàu.
Nói cách khác Cố Mãn Quán không ngốc, vào thời điểm quan trọng cũng không lấy hai món đồ đặc biệt này.
Như vậy dưới tình huống anh ta lái tàu không thuộc danh nghĩ của mình, cùng lắm anh ta sẽ bị khởi tố tội kinh doanh phi pháp, ngồi tù hai năm.
Hạ Phác Húc tìm được tiền của anh trai, lại hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như là việc lớn đã thành, nhưng trong lòng anh ta rất không thoải mái, bởi anh ta nhìn ra được, chỉ cần Cố Mãn Quán không chết, thời gian trôi qua, anh ta sẽ là A Khôn tiếp theo.
Nhưng Hạ Phác Húc không can thiệp được chuyện này, dù sao anh ta cũng chỉ là một người bình thường.
Hạ Phác Húc muốn đến xem cảnh Cố Mãn Quán đầu hàng, anh ta tìm được vị trí khoang điều khiển, vừa lên được cầu thang thì chợt nghe thấy Cố Mãn Quán nói to: "Đồng chí công an, cho chúng tôi năm phút, chúng tôi hút thuốc xong sẽ ra."
Hút thuốc?
Hạ Phác Húc bỗng nhớ ra Cố Mãn Quán đã cầm cái bật lửa của anh ta.
Cố Mãn Quán muốn hút thuốc, không phải sẽ cần bật lửa sao?
Can dầu nằm ở dưới đáy phòng điều khiển, mới nhấc tấm che lên mới có thể đi xuống được.
Lúc này đang có hai vị công an ở trong phòng điều khiển, bọn họ đang nằm sấp trên sàn nhà nhìn xuống.
Nếu Cố Mãn Quán bật bật lửa, hai người bọn họ cũng sẽ bị nổ tung.
Hạ Phác Húc nhanh trí, anh ta vọt vào, kéo lấy tấm che khoang điều khiển vào, ngay sau đó chỉ nghe thấy bên dưới có tiếng nổ lớn, anh ta nói to: "Bật lửa của tôi nổ rồi, mọi người mau chạy đi, mau rút lui!"
Lúc này Cố Mãn Quán và hai tên đàn em đã bị nổ tan xác, toàn bộ đường ống dẫn dầu bốc cháy, Hạ Phác Húc rống to, các công an đều rút lui, chạy trối chết khỏi tàu, khoảng ba phút sau, cả chiếc tàu đã nổ tung.
Boong tàu, đinh, thủy tinh nổ tung khắp bốn phía, nếu nhóm công an không chạy trốn kịp thời, e là sẽ có mấy người chết.
Bởi vì bọn họ chạy trốn nhanh, cũng may chỉ bị thủy tinh, đinh và vỏ bom quệt trúng, bị thương ngoài ra.
Cố Mãn Quán đáng thương, sinh ra trong gia đình giàu có, sắp trở thành con trai trưởng, được hưởng tài sản ngang anh cả Cố Trấn Đông của anh ta, nhưng anh ta quá thông minh, sự thông minh đó lại dẫn đến sai lầm, cuối cùng để bị nổ tan xác ở vùng biển quốc tế.
Hạ Phác Húc được mấy công an bảo vệ, anh ta đứng trên tàu tuần tra, quay đầu nhìn ánh lửa bốc lên cao, anh ta giơ ngón tay cái lên: "Thằng điên nhà tôi chính là người giỏi nhất thế giới, không gì sánh bằng!"
...
Trở về bên Tô Lâm Lang.
Một đêm xóc nảy, cô dựa vào Hạ Phác Đình ngủ một tiếng, sau đó Hạ Phác Đình cũng buồn ngủ không chịu được, khi anh nghiêng đầu ngủ thì Tô Lâm Lang đã tỉnh, cô thấy trên người khoác âu phục của anh, thì gấp nó lại kê vào góc tường, sau đó đỡ đầu Hạ Phác Đình để cho anh ngủ.
Nữ công an đã ngủ gật, buổi tối rất lạnh, cô ấy đang mặc đồng phục công an ngắn tay, cánh tay nổi da gà vì lạnh, Tô Lâm Lang cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên người cô ấy, còn mình thì đi ra khỏi khoang tàu.
Bây giờ có thể nhìn thấy mặt trời lấp ló, trời sắp sáng rồi.
Sếp Tiền đang ngồi xếp bằng dựa vào vòi cứu hỏi, một tay cầm trà, một tay cầm bánh bích quy.
Anh ta thấy Tô Lâm Lang, hỏi: "Bánh cục trưởng Diêm cho, mùi khá được, cô nếm thử xem."
Tô Lâm Lang nhận một miếng, cô ngửi thử, là bánh bích quy sữa được sản xuất ở Sơn Đồng, cô thích ăn cái này nên cũng ăn thử.
Tiền Phi Long nghe được tiếng vù vù, anh ta chỉ lên trời nói: "Chiếc F-111 của cô luôn bay bên cạnh chúng ta, phía sau còn có năm chiếc máy bay chiến đấu, kiểu dáng gần giống với chiếc Skylark mà tôi từng lái, nhưng chắc hẳn tính năng tốt hơn rất nhiều."