.
Chương 901:
Bấy giờ mặt trời đã lên cao, lá cờ đỏ bay phấp phới trên tàu chiến Nam Hải.
Mà trong ống nhòm, quốc kỳ liên hiệp vương quốc Anh và Bắc Ireland lại ngày càng xa dần.
Bọn họ thật sự chưa bao giờ dám tưởng tượng đến điều này, thế nhưng cả đoàn tàu Lekku đang xám xịt rút lui lại là sự thật.
Cho dù là lúc tham dự tiệc sinh nhật của nữ vương do hoàng thất Anh tổ chức, Hạ Phác Đình cũng không có cảm giác như thế.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự huy hoàng của đế chế mặt trời không bao giờ lặn đang dần dần kết thúc, và ở phía sau anh, đất nước của anh- nước Hoa đang dần dần trỗi dậy dưới ánh nắng ban mai đỏ rực lúc chín giờ sáng.
Một người tham tiền như Hạ Phác Đình suốt đời chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, trước kia cũng thế, sau này đương nhiên cũng thế.
Nhưng trước ngày hôm nay, anh vẫn luôn nghi ngờ về quyết định ban đầu của mình, nghi ngờ liệu tình yêu nước và mong muốn giúp đỡ đất nước của anh có thể bị phụ lòng hay không, nghi ngờ khi anh đặt cược toàn bộ số tiền của mình vào Đại Lục, liệu có thua sạch đến táng gia bại sản không?
Tuy nhiên bây giờ, anh không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc trước sau khi đến Đại Lục, anh đã trải qua vụ bắn súng trong đường hầm, bị bắt cóc và thoát chết trong gang tấc. Ngược lại, anh còn thuyết phục được tất cả những người giàu ở Cảng Thành đầu tư toàn bộ tài sản của bọn họ vào Đại Lục, cũng chấp nhận nguy hiểm cực lớn.
Nhưng trong ngày hôm nay, xét từ thái độ của quân đội Nam Hải ở trên biển, mọi quyết định của anh đều đúng đắn.
…
Sau khi chắc chắn hạm đội nước Anh đã rút lui, toàn bộ đế chế ma tuý của A Khôn buộc phải rút về Đại Lục.
Đừng nói là quân đội nước Anh, ngay cả Tiền Phi Long cũng rất sợ quân đội giải phóng nhân dân Đại Lục và quân đội Nam Hải.
Bọn họ hợp tác cẩn thận chặt chẽ, hành động dứt khoát, hôm nay đã đánh bại kẻ địch mà không cần chiến đấu, điều này rất tuyệt vời, đủ để khoe khoang đúng không? Nếu đổi lại là quân lính hoàng gia Anh, có lẽ bây giờ đã cởi quân trang để khiêu vũ, dùng rượu sâm banh để tắm rửa cho chiến hạm của mình.
Nhưng bọn họ thì không.
Khi hành động kết thúc, các con tàu đều rút lui, bọn họ vẫn duy trì trật tự, người phải trực thì trực, người phải canh gác vẫn canh gác, không một ai reo hò vì chiến thắng dễ dàng, cũng không ai hú hét, càng không có người nâng ly rượu sâm banh õng ẹo tạo dáng trên boong tàu.
Giống như cuộc chiến thắng kinh thiên động địa trong mắt Hạ Phác Đình và Tiền Phi Long kia chỉ là chuyện ngày thường đối với bọn họ mà thôi.
Bọn họ đã quen với những chiến thắng như thế đó, kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm túc, tác phong quân đội nghiêm ngặt, có thể chiến đấu lại bất cứ lúc nào.
Mặc dù ngoài miệng Tiền Phi Long không thừa nhận, nhưng khi nằm trên du thuyền lớn của mình, nghĩ đến việc những chiến sĩ của đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục là chỗ dựa của mình, anh ta vẫn rất kiêu ngạo.
Giữa mấy chục chiếc tàu chiến, chiếc du thuyền lớn của anh ta có vẻ hơi chói mắt và phô trương.
Nhưng bởi vì hôm nay đã thắng trận, Tiền Phi Long thực sự muốn hưởng thụ một phen, nên đã dặn dò Ông Gia Minh tăng cường mã lực bỏ xa tàu chiến.
Nếu không, anh ta cũng ngại ngùng khi mặc chiếc quần dài nóng nực, nâng ly rượu nằm trên boong tàu phơi nắng dưới mí mắt của những chiến sĩ của đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục nghiêm nghị kia.
Nói đến đây, tình hình hiện tại trên du thuyền là thế này.
Bởi vì phải trở về Cảng Thành nên Tiền Phi Long, hai vợ chồng Hạ Phác Đình và vệ sĩ của bọn họ đều có mặt ở đây.
Trên thuyền có rượu và đồ uống của Tiền Phi Long, nhưng không thể giải khát.
Lúc đến đây, Hạ Phác Đình đã chuẩn bị sẵn nước cất, tuy nó có thể làm dịu cơn khát nhưng uống vào rất khó chịu.
Nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, Tiền Phi Long càng uống rượu, mồm miệng càng khát đến hoảng, thấy ông chủ Hạ đang nằm trên ghế nhắm mắt lại, anh ta lập tức ra hiệu cho Johnny Trần đứng ở bên cạnh đưa cho anh ta một chai nước.
Johnny Trần sợ ông chủ phát hiện nên cố gắng lấy nước nhẹ nhàng nhất có thể, đưa nước, nhưng Tiền Phi Long vừa mới đưa tay ra lấy nước thì Hạ Phác Đình đã chộp lấy bình nước thuỷ tinh từ giữa, đặt lại vị trí cũ.
Đương nhiên, lúc nãy anh ta cố ý chèn ép Hạ Phác Đình khi chỉ huy trên thuyền.
Cậu cả Hạ lòng dạ hẹp hòi đã sớm ghi thù.