.
Chương 91:
Cho dù có khờ khạo ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa thì lúc nhìn thấy viên con nhộng, Mạch Đức Dung cũng hiểu rõ chồng mình muốn làm gì rồi.
Dù không nhìn ra được thành phần của viên thuốc nhưng có thể làm xét nghiệm, có độc hay không chỉ cần xét nghiệm là biết ngay thôi.
Lê Hiến sững sờ, nhưng lập tức điên cuồng lắc đầu.
Còn không thành thật à?
Tô Lâm Lang chỉ vào cổ áo sơ mi của ông ta: "Ông biết tại sao tôi lại phát hiện ra ông giấu thuốc ở đó không?"
Nói thật thì Lê Hiến cũng rất thắc mắc.
Trước khi lên lầu thì vệ sĩ sẽ kiểm tra và lục soát cơ thể.
Quần áo của ông ta bị bóp nắm kỹ càng, nhưng hai viên thuốc con nhộng nhỏ nhắn bị nhét vào trong viền mép cổ áo, đừng nói là các vệ sĩ của Hạ Thị, cho dù là thành viên đội Phi Hổ được huấn luyện nghiệm ngặt cũng không thể nào tìm ra được.
Bởi vì viên con nhộng có thể ngăn được mùi, vả lại cũng không phải là thuốc mạnh, ngay cả chó nghiệp vụ cũng chưa chắc có thể ngửi thấy.
Đúng là một kế hoạch không chê vào đâu được.
Ông ta đến đây để báo cáo công việc, hơn nữa còn là những việc có thể khiến ông cụ nổi cơn thịnh nộ, choáng đầu hoa mắt huyết áp tăng vọt cần uống thuốc để đẩy lui, Mạch Đức Dung lại là vợ của ông ta, một viên con nhộng nhỏ xíu hòa tan vào trong nước là ông ta có thể tận mắt nhìn thấy ông cụ uống vào, còn vỏ viên thuốc thì ông ta sẽ tự mình nuốt trọn, sau đó ông cụ sẽ chết không có chứng cứ.
Hạ Chương sẽ không tỉnh lại nữa, một khi ông cụ qua đời thì mọi chuyện liền trở nên dễ dàng hơn.
Ông ta sẽ lật đổ con đường kinh doanh buôn bán của ông cụ, tích cực dựa dẫm vào Chính phủ Vương quốc Liên hiệp Anh để kiếm hàng chục hàng trăm tỷ đô.
Kế hoạch rất hoàn hảo, ấy thế mà bị một con nhỏ gái Bắc phát hiện, tại sao chứ, ông ta rất muốn biết.
Tô Lâm Lang thở dài: "Tất cả các kế hoạch của ông tôi đều biết hết cả, bao gồm cả chuyện ông muốn giết y tá Mạch."
Bất kể ông ta nghĩ như thế nào, Mạch Đức Dung cũng đều tin.
Bà ấy ngồi bệt xuống đất bụm miệng khóc nức nở: "Lê Hiến, ông thật là ác độc."
Con người ai cũng có tình cảm, đứng ở góc độc của bản thân thì kẻ xấu cũng cảm thấy mình không có lỗi, huống chi Lê Hiến lại xuất thân từ tầng lớp thấp kém, khi xé bỏ lớp ngụy trang, ông ta cũng chỉ là một gã thô kệch làm nghề khiêng vác ở bến tàu mà thôi: "Mạch Đức Dung, chẳng qua bà cũng chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng, hai mươi năm rồi, những tên đàn ông khác đều có nhà cửa đề huề, con cái mọc lên như nấm, tôi thì cô đơn lẻ loi, còn phải bán mạng cho Hạ Thị các người, muốn tìm một người phụ nữ cũng phải lén la lén lút, sao bà không tự hỏi bản thân rằng tại sao tôi lại muốn giết bà hả?"
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi yêu bà nhiều như thế, nếu bà không ghen tuông đố kỵ thì làm sao mà tôi lại nhẫn tâm giết bà được chứ?"
Vậy nên ông ta muốn giết người vợ đã mang đến danh vọng uy tín cho ông ta bởi vì đó là lỗi của bà ấy.
Gã đàn ông này giỏi thao túng tâm lý thật, Tô Lâm Lang hơi hối hận vì lúc nãy mình cứa nông quá.
Cái loại đàn ông như này đáng bị đâm vài trăm nhát, lăng trì cho đến chết.
Cô bỏ qua chuyện này trước, chỉ hỏi Lê Hiến: "Ông cụ thì là dùng thuốc, còn cậu cả thì sao, các người định làm như thế nào?"
Lê Hiến lắc đầu: "Không có, tôi không biết."
"Chẳng phải tối hôm qua ông đã gặp luật sư của Trương Hoa Cường sao, tưởng rằng không ai nhìn thấy à?" Tô Lâm Lang nhướng mày lên.
Át chủ bài phải được lộ ra từ từ, với lại phải thể hiện ra vẻ thâm sâu khó lường, tính toán như thần mới có thể khiến kẻ địch phục sát đất.
Quả nhiên Lê Hiến sợ run cả người.
Thế nhưng ông ta lại bất chợt nói: "Không không, Trương Hoa Cường nói phải đợi vài năm nữa, bây giờ hắn không dám lên núi Thái Bình."
Trương Hoa Cường rất muốn bắt cóc Hạ Phác Đình lần nữa để báo thù rửa nhục, nhưng hắn không dám mò lên núi Thái Bình.
Đó là nơi các doanh nhân giàu có của Cảnh Thành sinh sống, phong cảnh hữu tình thơ mộng tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng các vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí từ kho quân giới, có thể giết chết cảnh sát hoàng gia chỉ trong nháy mắt.