.
Chương 92:
Mặc dù Trương Hoa Cường rất hung ác nhưng cũng chỉ có một cái mạng, cũng sợ chết.
Lê Hiến giúp hắn tìm người thì hắn rất vui, nhưng bảo hắn lên núi bắt cóc người ta thì thôi.
Thông tin này rất có giá trị, nếu Tô Lâm Lang biết được thì sẽ có thể ra đối sách phản công trực tiếp.
Cô nói tiếp: "Nhưng chắc chắn các người vẫn còn muốn động vào cậu cả, đã nghĩ ra cách gì chưa, định giết anh ấy như thế nào?"
Mạng sống của ba người kia đáng giá chục tỷ, tất nhiên là không dễ gì giết được.
Chắc chắn bọn họ vẫn còn thủ đoạn khác để đối phó với Hạ Phác Đình.
Bỗng một tiếng rầm vang lên như có cái gì đó bị rơi xuống đất.
Lê Hiến hoảng sợ quay đầu lại, Tô Lâm Lang cũng ngoảnh lại, tưởng rằng ông cụ không chịu được cú sốc nên đã xảy ra chuyện.
Nhưng Hạ Trí Hoàn vẫy tay tỏ ý mình không sao, chỉ là máy ghi âm bị rơi xuống đất mà thôi.
A Suy và A Quỷ trông rất gian xảo nhưng thực ra chỉ là người bình thường.
Những người đứng đầu công ty niêm yết đều tinh anh khôn khéo, có những thứ ở thời đại này mà một Tô Lâm Lang đến từ Đại Lục chưa từng nhìn thấy, nữ Thượng tướng Tinh Tế cũng không hiểu, cho nên cô không hề nghĩ rằng nếu lời nói của Lê Hiến bị ghi âm lại và khởi tố ra tòa án thì ông ta có thể bị kết án một hai năm tù giam.
Hạ Trí Hoàn biết rõ cho nên ông ấy muốn với tay lấy máy ghi âm, nhưng ông ấy là một bệnh nhân, không nhưng không với tới được mà ngược lại còn làm rơi xuống đất.
Lê Hiến không đần, vừa nhìn thấy máy ghi âm thì lập tức ngậm miệng lại, chỉ nói: "Tôi muốn nói chuyện với luật sư của tôi."
Mạch Đức Dung giờ mới phát hiện người bên gối mình là nội gián, đương nhiên không muốn tha cho ông ta, bà ấy giơ điện thoại lên và nói: "Lê Hiến, ông đến đây để giết người, tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn ly hôn với ông!"
Lê Hiến không những không sợ mà còn thả lỏng nét mặt, rõ ràng là ông ta rất muốn bà ấy lập tức báo cảnh sát.
Tất nhiên rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi, ông ta lại chẳng làm hại được ai cả, cho dù bị cảnh sát bắt đi thì ông ta cũng có thể lập tức được bảo lãnh bởi luật sư, tất cả tiền mặt, tiền tiết kiệm, quỹ ngân sách đều do ông ta nắm giữ, ông ta chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể chuyển dời toàn bộ tài sản, đồng thời lấy đi một nửa cổ phần của Mạch Đức Dung trong phiên tòa ly hôn.
"Báo đi, tôi đến đồn cảnh sát thì sẽ lập tức nhận tội." Ông ta nói như thế nhưng đôi mắt lại láo liên không ngừng.
Mạch Đức Dung cũng không ngu, tất nhiên là nhìn ra được, bà ấy bỏ điện thoại xuống, im lặng khóc thút thít.
Chính vào lúc này, Tô Lâm Lang mở tung cửa ra và nói: "Bác Lưu, gọi Hạ Bình An giúp cháu với."
Quản gia Lưu đang ở bên ngoài, ông ấy nói: "Bây giờ Hạ Bình An đang nghỉ ngơi, để Quách Thụy thay thế."
Tô Lâm Lang nói: "Tinh thần của giám đốc Lê đang có vấn đề, tự cầm dao gọt hoa quả làm hại bản thân nên bị thương rất nghiêm trọng, vì sự an toàn của ông ấy, hãy sắp xếp một phòng bệnh, để vệ sĩ trông chừng ông ấy trước đã, không cần gọi bác sĩ đâu, y tá Mạch sẽ tự mình khâu lại vết thương cho ông ấy, y tá Mạch, như vậy có được không?"
Mạch Đức Dung ngẩn người, tinh thần của chồng bà ấy có vấn đề sao, ông ta tự làm hại bản thân ư?
Tô Lâm Lang cầm con dao găm không chắc tay, thấy Mạch Đức Dung ngây ngẩn, Tô Lâm Lang lại đang nhìn ra ngoài cửa, Lê Hiến tự cho rằng cơ hội đã đến rồi nên đưa tay cướp lấy con dao.
Sau đó xoay con dao lại để uy hiếp Tô Lâm Lang.
Nào ngờ cô tung đòn khóa cổ rồi đẩy ngược lại, đẩy ông ta ra ngoài hành lang đồng thời hô to: "Bác Lưu nhìn này, giám đốc Lê cứ muốn tự làm hại bản thân, bọn cháu sợ lắm nhưng bọn cháu không có cách nào cả!"
Bỗng nhiên Mạch Đức Dung mở to hai mắt kêu gào lên: "Đúng vậy, ông ấy đang tự làm hại bản thân, ông ấy điên rồi!"
Bà ấy cũng không quá đần độn, biết rằng lúc này không thể thả hổ về rừng, vào thời điểm quan trọng đã chọn đứng về phía Tô Lâm Lang.
Lê Hiến nhìn con dao trong tay mình, giờ mới nhận ra hành động cướp dao ban nãy của ông ta đúng là ngu xuẩn.
Nhưng tất cả vệ sĩ đã đứng vây quanh, đồng loạt rút súng ra, quản gia Lưu biết nên làm như thế nào, ông ấy nói: "Tinh thần của giám đốc Lê có vấn đề, không ngừng tự làm hại bản thân, Quách Thụy, khống chế ông ấy lại đi!"
"Các người không được đến gần, tôi đâm đấy..." Lê Hiến kêu gào được một nửa thì đã bị người ta cướp mất con dao và bịt miệng lại.