.
Chương 93:
Vết máu vương vãi khắp sàn nhà, điện thoại bị đập vỡ, máy ghi âm vỡ nát thành linh kiện, trông rất bừa bộn.
Một già một trẻ nhìn nhau khá lâu, Hạ Trí Hoàn đưa tay ra, Tô Lâm Lang rót một cốc nước cho ông ấy.
Cô nhìn thấy thuốc hạ huyết áp nên hỏi: "Ông có cần uống thuốc hạ huyết áp không ạ?"
Hạ Trí Hoàn xua tay, từ từ ngả ra sau, Tô Lâm Lang liền chỉnh lại gối cho ông ấy.
Nhìn cháu dâu một hồi lâu, ông cụ chợt cười run cả người.
Thực ra bấy lâu ông ấy cũng rất tò mò rốt cuộc cháu dâu đã làm gì trong hang ổ của bọn bắt cóc, mới có thể dẫn theo hai đứa lính quèn cứu cháu trai của ông ấy ra khỏi đó an toàn, ông ấy vẫn luôn ngẫm nghĩ nhưng không nghĩ ra được.
Cho đến lúc nãy, ông ấy tận mắt chứng kiến một màn kịch tra hỏi chấn động lòng người.
Ông cụ khẽ xua tay và nói: "Không vội, cứ từ từ!"
Mặc dù cả ba đời nhà bọn họ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, khí thế của kẻ địch lại hung hãn, nhưng thông qua từng thủ đoạn mà Tô Lâm Lang phản công Lê Hiến, Hạ Trí Hoàn nhìn ra được cô cháu dâu này quả không hổ là con gái nhà tướng, quán quân mía ngọt.
Một mình cô có thể chống lại mười nghìn quân tinh nhuệ.
Linda Tôn nằm gai nếm mật suốt hai mươi năm, ngay cả người thân tín của ông ấy mà cũng xúi giục được thì chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi trò này.
Thế nhưng ông cụ đã không còn căm phẫn và tuyệt vọng như tối qua mà ngược lại tinh thần còn sảng khoái thanh thản!
Cuối cùng ông ấy cũng có thể an ổn nằm trên chiếc giường này mà không cần lo sốt cả ruột gan nữa.
Lại nói, Hạ Trí Hoàn từng được cha Tô cứu giúp, còn ở trong trang trại dưỡng thương một khoảng thời gian, trong thời gian dưỡng thương, ông ấy từng nghe cha Tô kể về cuộc chiến viện trợ Triều Tiên chấn động lòng người.
Ông ấy đã từng giống như bao người, không những không có cảm tình với Chính phủ Đại Lục mà còn có thành kiến sâu đậm, cán cân cũng nghiêng về phía nước Anh, nhưng bởi vì cha Tô mà ông ấy đã thay đổi quan điểm, trong thời điểm quan trọng nhất cũng đứng ra lên tiếng ủng hộ việc trao trả.
Còn lúc này, khi đang ở điểm cuối của chặng đường đời người, ông ấy muốn nhìn thấy cô con gái của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc này thay ông ấy thực hiện một cuộc phản công hoàn mỹ.
Cô đánh từ từ thì ông ấy cũng giữ gìn thể lực để xem từ từ!
...
Một trận náo loạn khiến huyết áp của ông cụ tăng vọt, bác sĩ phải kiểm tra các chỉ số sức khỏe, truyền dịch và kê đơn thuốc mới.
Tô Lâm Lang còn chưa ăn sáng, nhưng bây giờ đã là giữa trưa rồi, cô gọi Lưu Ba mua giúp mình một phần cơm, sau đó pha cà phê, hôm nay cô còn có việc quan trọng, liền mở két bảo hiểm của ông cụ ra làm việc trước.
Không lâu sau Lưu Ba mang cơm trưa đến: "Chị dâu, cơm đến rồi, còn gì muốn dặn dò nữa không ạ?"
Tô Lâm Lang nói: "Mua giúp tôi một cái máy ảnh, tôi cần dùng."
Lưu Ba mở tủ lấy một chiếc máy ảnh ra: "Đây là máy ảnh của cậu cả, cũng chính là của mợ cả."
Anh ta lại nói: "Mỗi tháng mợ có mười nghìn tiền tiêu vặt, đợi đến lúc phát thì tôi đi lãnh giúp mợ."
Nhà họ Hạ vẫn chưa tách ra ở riêng nên người trong nhà đều có tiền tiêu vặt.
Mỗi tháng Linda Tôn được mười hai nghìn, Hứa Uyển Tâm được mười nghìn, các cậu thì ít hơn một chút, mỗi tháng năm nghìn.
Tô Lâm Lang vừa đến đây nên chưa lãnh bao giờ, nhưng bây giờ cô là con dâu của nhà họ Hạ nên mỗi tháng đều được mười nghìn.
Đến lúc đó thì phòng thu chi sẽ đặc biệt đưa tiền đến, vậy thì cô sẽ có tiền để tiêu xài rồi.
Lưu Ba đã từng chứng kiến chị dâu đổi xử với Diệp Khánh Vinh như thế nào, tất nhiên là không tin rằng Lê Hiến đã bị điên, nhưng anh ta sẽ không nói ra đâu, chỉ là cảm thấy chị dâu quá mạnh mẽ quá oai phong, còn oai phong hơn cậu cả nữa, anh ta ngắm mãi cũng chẳng thấy đủ!
Tô Lâm Lang thấy có thịt heo nướng nên nếm thử một miếng, không tệ, xốp giòn mềm mại.
Còn có món gà xào dầu mè, cô thử một miếng xong gật gù nói: "Phần cơm này anh chọn khéo đấy."
Lưu Ba được khen nên vui ra mặt, nhân lúc cô đang ăn cơm, anh ta kể chuyện phiếm: "Viên con nhộng mà Lê Hiến mang theo vẫn còn đang kiểm tra phân tích, nhưng tôi đã hỏi thăm khoa xét nghiệm rồi, nghe đâu thành phần bên trong là Ephedrine."
Anh ta nói tiếp: "Nghe giống như tên một loại thuốc bình thường mà thôi, không hiểu nổi Lê Hiến định cho ông cụ uống cái này để làm gì."