.
Chương 94:
Tô Lâm Lang suy tư rồi nói: "Ephedrine là thuốc chống chỉ định khi huyết áp cao, ông cụ bị huyết áp cao, một khi uống đồng thời cả hai loại thuốc này thì sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim, hơn nữa bởi vì không phải là thuốc độc cho nên xét nghiệm tử thi sẽ không có kết quả."
Lưu Ba chớp đôi mắt trong veo mà khờ dại: "Nếu không phải là thuốc độc vậy thì phía cảnh sát sẽ không xử tội ông ta được nhỉ, phải làm sao đây?"
Tô Lâm Lang hỏi: "Y tá Mạch đang làm gì vậy?"
Lưu Ba trả lời: "Đương nhiên là đang liên hệ với luật sư rồi, may mà cha tôi nhắc nhở bà ấy mới phát hiện luật sư cũ của bà ấy là người của giám đốc Lê, cha tôi đã giúp bà ấy tìm một luật sư mới, giám đốc Lê có ý đồ giết người, tất nhiên là bà ấy phải ly hôn rồi."
Anh ta lại thở dài: "Nhưng ly hôn thì phải phân chia tài sản, dì Mạch sắp bị tổn thất một khoản tiền lớn rồi."
Cuộc đời của mình thì phải do đích thân mình cầm lái, đưa ra quyết định.
Mạch Đức Dung ban đầu có thể ngây thơ, nhưng một khi liên quan đến việc sống chết thì bà ấy nhất định phải trưởng thành hơn.
Tô Lâm Lang chỉ là một người bình thường, không thể vượt lên trên pháp luật được.
Sở dĩ cô đâm Lê Hiến vài nhát chính là để đổ tội cho vấn đề tinh thần của ông ta, như thế thì Mạch Đức Dung sẽ là người giám hộ của ông ta, có thể dựa vào danh nghĩa điều trị mà khống chế ông ta, đồng thời kiểm kê toàn bộ tài sản, những gì cần chuyển dời đều chuyển dời đi hết.
Nhưng dù sao cũng là vợ chồng, chắc chắn bà ấy không có thỏa thuận trước hôn nhân, nếu thật sự muốn ly hôn thì bắt buộc phải phân chia tài sản cho Lê Hiến.
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi khi phụ nữ nhà giàu ly hôn nhằm xóa đói giảm nghèo.
Chỉ mong Mạch Đức Dung nhẫn tâm hơn, làm hết sức có thể để giam Lê Hiến thêm vài ngày, chuyển dời thêm nhiều tài sản nữa.
Nếu bà ấy lại tiếp tục bị những lời ngon tiếng ngọt của Lê Hiến che mờ mắt mà tha thứ cho ông ta thì Tô Lâm Lang cũng sẽ ngoảnh mặt làm thinh.
Chung quy thì con đường của mình do chính mình chọn, người khác không can thiệp được quá nhiều.
Nghe Lưu Ba kể xong thì Tô Lâm Lang cũng cơm nước xong xuôi rồi dặn dò anh ta: "Chuẩn bị xe đi, gọi Hứa Thiên Tỉ nữa."
Lưu Ba rục rà rục rịch: "Chị dâu, thực ra một mình tôi cũng làm được mà."
Chị dâu muốn ra ngoài, anh ta là tài xế, tất nhiên là sẽ đi cùng.
Nhưng anh ta cảm thấy ngoại trừ lái xe ra thì mình còn có thể làm thêm một vài việc khác nữa, nói chung là muốn theo chị dâu đi tung hoành ngang dọc.
Có điều nhìn thấy ánh mắt như giết gà của Tô Lâm Lang, anh ta lại vội vàng ngậm miệng lại.
Chỉ trong chốc lát Hứa Thiên Tỉ đã có mặt, xe cũng đã được chuẩn bị xong, Tô Lâm Lang ngồi vào chiếc Silver Spur rồi lập tức xuất phát.
Cô có việc quan trọng cần phải làm, nhưng thân là chị dâu, cô không nhất thiết phải nói rõ tất cả mọi chuyện với thuộc hạ của mình, cho nên cô chỉ đưa máy ảnh cho Hứa Thiên Tỉ bảo cậu ta chụp hình giúp mình.
Còn cô thì cầm túi công văn của Hạ Phác Đình, nghênh ngang đi vào ngân hàng Citibank mà nhà họ Hạ đang cất giữ một tỷ sáu.
Cô mang theo chi phiếu của Hạ Thị, còn là vợ của Hạ Phác Đình, đương nhiên ngân hàng sẽ tiếp đón nhiệt tình.
Tô Lâm Lang kiểm tra tài khoản cá nhân của Hạ Phác Đình, thật đáng kinh ngạc!
Người chồng con nhà giàu của cô có tận bảy triệu trong tài khoản cá nhân.
Mặc dù tạm thời không cần phải chi tiêu gì, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Lâm Lang sử dụng chi phiếu nên đã lấy một trăm nghìn đô trước.
Sau đó cô quay về xe, lại đến bệnh viện.
Thực ra cô rất muốn có những bộ quần áo phù hợp với gu và phong cách ăn mặc của mình, nhưng dù sao chồng mình vẫn còn đang hôn mê nên cô cũng không tiện đi mua sắm, chỉ đành tạm chấp nhận mặc những bộ quần áo xanh xanh hồng hồng mà quản gia Lưu mua.
Đã mấy ngày không gặp Băng Nhạn rồi nên cô nhớ cô bé lắm, buổi tối cô liền gọi điện thoại cho cô bé, nói rằng anh trai vẫn ổn, ít hôm nữa sẽ về nhà, cũng bảo cô bé chuyển lời cho Hứa Uyển Tâm, để mẹ chồng đừng quá lo lắng.
Tô Lâm Lang của Tinh Tế là một trẻ mồ côi, không cha không mẹ, nhưng người cha ở trang trại đã cho cô rất nhiều tình yêu thương, con người cô vốn không biết cách bày tỏ, nhưng bây giờ cô đã biết rồi, cô xem Băng Nhạn như em gái, chỉ nghe giọng của cô bé thôi cũng đủ khiến cô vui rồi.
Hai người trò chuyện được một lúc thì phải cúp máy, Tô Lâm Lang chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi Băng Nhạn, bà hai có ở nhà không?"
Tiểu Băng Nhạn trả lời: "Có, có ạ, đang, đang ở bên cạnh chú hai."
"Em ngoan ngoãn nghe lời nhé, lần tới chị dâu sẽ mua đĩa nhạc mới của Vinh Tử cho em." Tô Lâm Lang nói.
Quả nhiên Tiểu Băng Nhạn rất ngoan: "Vâng ạ!"