Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 963 - Chương 963:

. Chương 963:
Mạnh Đức Dung đã trải qua bốn lần sinh nở cùng với Hứa Uyển Tâm, nên rất có kinh nghiệm. Biết rằng khẩu vị của phụ nữ mang thai thường không ổn định, cho nên để đảm bảo ăn uống được ngon miệng, thông thường khi phụ nữ có thai nói đợi lát nữa sẽ ăn thì bà ấy sẽ ngay lập tức yêu cầu nhà bếp làm một phần mới.

Để thay thế món nguội bằng món còn nóng.

Thời gian đã trôi qua khoảng 7 phút, bà ấy bước vào, chuẩn bị mang món ăn nguội đi và thay bằng món nóng.

Nhưng khi bước vào, bà ấy giật cả mình, Hạ Phác Đình cũng giật mình. Bởi vì lúc đó anh đang nhâm nhi quả xoài xanh một cách lặng lẽ.

Mạnh Đức Dung kinh ngạc nói: “Phác Đình, cháu không thấy chua à?”

Rồi bà ấy vội vàng nói: “Cái đó là để kích thích vị giác của cô Tô, sao cháu ăn nó làm gì?”

Hạ Phác Đình đặt quả xoài xuống, mang vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Cháu chỉ muốn nếm thử vị cho em ấy thôi.”

Mạnh Đức Dung nhìn anh còn chưa thay đồ, vẫn mặc bộ đồ vest và cà vạt từ khi đi về nhà. Chắc bà ấy hiểu lầm anh rồi, thế là lại nói: “Cháu thế này là sao, không phải bên công ty đã có dượng phụ trách giúp cháu rồi à. Giờ cháu còn phải đi ra ngoài, có cuộc hẹn riêng sao?”

Thật ra là do Hạ Phác Đình quá căng thẳng nên mới không kịp thay đồ, vội vàng chạy vào tủ quần áo để cởi cà vạt, thay đồ ra.

Hiện tại Hạ Chương đang là một người bệnh, nhưng trước đây ông từng là tấm gương sáng cho con cháu ở Cảng Thành, điều này Mạnh Đức Dung đã từng chứng kiến.

Bà ấy đến giúp Hạ Phác Đình tháo cà vạt, rồi nói: “Cô Tô mới vừa mang thai, giống như cha cháu đấy, bất kể bận rộn đến mức nào, chỉ cần mẹ cháy mang thai thì ông ấy đều sẽ hủy tất cả cuộc hẹn để ở bên cạnh. Chính vì ông ấy làm tốt nên mẹ cháu mới đồng ý sinh thêm con.”

Hạ Phác Đình hiểu rất rõ điều này, anh gật đầu lia lịa: “Cháu biết rồi, dì Mạch ra ngoài đi, cháu tự thay đồ là được rồi.”

Anh đang cố gắng thể hiện đây, dù anh choáng váng đến mức có thể nôn ra bất cứ lúc nào nhưng vẫn không dám bộc lộ, mà phải thể hiện bản thân.

Được rồi, vừa rồi Mạnh Đức Dung cảm thấy biểu hiện của Hạ Phác Đình khá tốt, nhưng khi bà ấy sắp dọn món trà chiều nguội đi thì lại bàng hoàng.

Tất nhiên nhà họ Hạ không thiếu trà bánh, hơn nữa nhà bếp thường chuẩn bị ít nhất ba phần trà bánh cho một người, nhưng những gì Hạ Phác Đình ăn là phần dành riêng để kích thích cảm giác ngon miệng cho phụ nữ mang thai. Hơn nữa anh còn ăn hết một đĩa bòn bon lớn, nửa đĩa xoài xanh, có phải là hơi quá đáng rồi không?

Mạnh Đức Dung cảm thấy mình cần phải bàn chuyện này với dượng, Hạ Phác Đình đối xử tùy tiện với phụ nữ có thai quá rồi!

Lúc này Tô Lâm Lang đã tắm xong, đã ra khỏi phòng tắm và đang sấy tóc.

Mạnh Đức Dung nhìn Hạ Phác Đình với vẻ bất lực, vội gọi điện cho nhà bếp, lúc mang trà chiều lên còn phải chuẩn bị xoài xanh và bòn bon. Chú ý phải chuẩn bị nhiều một chút, còn phải chuẩn bị vài quả xoài xanh lớn nguyên vẹn.

Dù sao, ai có thể ngờ rằng, đường đường là cậu cả của nhà họ Hạ mà lại có thể cướp đồ ăn của phụ nữ mang thai chứ?

...

Tô Lâm Lang đi ra khỏi phòng tắm, Mạnh Đức Dung vừa bày trà chiều mới lên xong, cũng đi ra ngoài.

Hạ Phác Đình vừa mới thấy thoải mái hơn một chút, nhưng bây giờ lại không thoải mái nữa. Mà sau khi vợ anh mang thai, cả người cũng thay đổi. Cô nằm xuống ghế sofa, nằm yên một lúc rồi đột nhiên chui vào lòng chồng, lí nhí nói: “Anh à, em muốn!”

Hạ Phác Đình hết cả hôn, vội vàng nói: “Bác sĩ đã nói rồi, bây giờ không được, phải đợi sau ba tháng.”

Tô Lâm Lang im lặng một lúc, vì đây cũng là lần đầu tiên mang thai, trước đây chưa bao giờ trải qua mà. Nhưng cô thực sự muốn, là ham muốn sinh lý, nên cô hỏi Hạ Phác Đình: “Anh nói xem, liệu đây có phải là dấu hiệu của nghén không, em bị nghén rồi à?”

Liệu có phải việc ốm nghén khiến cô thèm muốn việc đó không?

Tô Lâm Lang đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, cũng không còn ghét việc mang thai như trước nữa.

Hạ Phác Đình nhẹ nhàng vuốt tóc vợ, dịu dàng nói: “Nếu đúng như vậy thì cũng không sao, vì có một số trường hợp nghén rất đau khổ.”

Anh tiếp tục nói: “Nếu có thể, em không cần phải chịu đựng gì cả, cứ để anh gánh vác hết đi.”

Tô Lâm Lang cũng đang trong giai đoạn tò mò về việc ốm nghén, vừa định thảo luận nghiêm túc với chồng thì điện thoại của cô đổ chuông.

Cô biết đó là Tiền Phi Long, lúc anh ta đi gặp thượng tá George sẽ liên lạc với cô suốt quá trình, điều này để giúp cô phân tích được kế hoạch tiếp theo của thượng tá George.

Thật ra Tô Lâm Lang đã đoán được rồi.

Thượng tá George nhìn thấy trên báo Hạ Phác Hồng là thành viên của đoàn phù rể cho Quý Đình Hiên, chắc chắn sẽ đến Macao để theo dõi và đánh dấu vị trí.

Ông ta theo dõi Hạ Phác Hồng, còn cô sẽ theo dõi ông ta, giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau vậy.

Nhưng cô vẫn muốn nghe xem thượng tá George và Tiền Phi Long sẽ nói gì, nên bảo Hạ Phác Đình tắt điện thoại, gọi lại bằng điện thoại bàn.

Gần đây cô cảm thấy rất buồn ngủ, nên nằm trên ghế sofa nghe máy.

Nói về Tô Lâm Lang, cô cảm thấy có lẽ mình đang bị nghén, khiến mắt cô bị mờ. Bởi vì trong tầm nhìn của cô, thấy được chồng mình đang cầm một quả xoài xanh tròn trịa, dường như đã ăn được một nửa!

 


Bình Luận (0)
Comment