.
Chương 965:
Đúng lúc này có nhân viên bưng rượu Sake và đồ ăn đến, nhưng không biết sao lại trượt chân, rượu Sake trong khay đã đổ hết lên người Tiền Phi Long.
Trước khi Tiền Phi Long hỏi anh có tật xấu gì sao, thì thượng tá George đã nói nào là God rồi Fuck với nhân viên, anh ta lập tức đưa khăn tay cho Tiền Phi Long, bảo anh ta vào nhà vệ sinh xử lý.
Tiền Phi Long đẩy nhân viên đang xin lỗi ra, anh ta hùng hổ đi vào nhà vệ sinh, quay đầu lại thì trùng hợp thấy thượng tá George đặt ly nước Tiền Phi Long vừa uống xuống, anh ta cúi đầu, không biết thượng tá George đang chơi trò gì.
Tiền Phi Long sờ áo vest hai lớp, cũng bội phục, bởi vì chỉ trong nháy mắt vừa rồi, thẻ cảnh sát và ví tiền của anh ta đã biến mất, mà trong ví tiền của anh ta ngoại trừ có tiền mặt và chi phiếu, thì còn có sổ tay khẩu lệnh khi thực hiện nhiệm vụ của đội Phi Hổ.
Phải biết rằng bởi vì đội Phi Hổ đi làm nhiệm vụ đều che mặt, một khi có nhiệm vụ, rất có thể sẽ có đạo tặc giả mạo là thành viên của đội Phi Hổ, vậy nên khẩu lệnh được tạo ra để phân biệt địch và bạn trong quá trình hành động.
Đương nhiên sổ tay khẩu lệnh chỉ để cho dễ nhớ hơn.
Tiền Phi Long là người chỉ huy nhiệm vụ, anh ta có thể tự ý thiết lập khẩu lệnh, mà không cần phải theo khẩu lệnh quy định, nhưng ta vẫn rất ngạc nhiên vì thượng tá George là một đặc công rất tinh vi khôn khéo, anh ta rất giỏi trộm đồ.
Tiền Phi Long lấy điện thoại, anh ta đợi vài giây, giọng của Tô Lâm Lang từ bên kia mới truyền đến: "Tôi nghe đây!"
Tiền Phi Long vô cùng ngạc nhiên: "Cô Tô, không phải vừa rồi cô đã ngủ đấy chứ?"
Cô, người trị giá bốn tỉ với hơn mười nghìn món đồ gốm cổ đang nói chuyện cùng anh ta, có người đang tính toán xem làm sao để đưa cô vào bẫy, hại cô, cô thì hay rồi, lúc nghe nói chuyện lại còn ngủ?
Vừa rồi đúng là Tô Lâm Lang ngủ thật, thậm chí còn chảy cả nước miếng, nhưng trong nháy mắt giọng cô đã trở nên âm u: "Anh không cần quan tâm tôi làm gì, anh nói tiếp đi."
Tiền Phi Long kể lại một lượt chuyện Thượng tá George trộm ví tiền, con dấu và sổ mật lệnh của anh ta, rồi mới nói: "Anh ta không những muốn giúp nhà họ Mạch chuyển dời ba trăm triệu tiền tham nhũng, mà còn thật sự muốn ám sát Hạ Phác Hồng nhà cô, nhưng có lẽ cô cũng không ngờ anh ta lại cáo già như thế, anh ta tính toán gài bằng chứng giả để đổ oan cho cô, cho nên mới trộm bằng cảnh sát, con dấu, chi phiếu và cả sổ mật lệnh của tôi."
Anh ta lại nói: "Cô hiểu ý của tôi mà, anh ta không chỉ đơn giản là muốn giết Hạ Phác Hồng, mà là muốn lấy Hạ Phác Hồng ra để xé tan sự yên bình và ổn định hiện tại của Cảng Thành."
Đương nhiên Tô Lâm Lang hiểu.
Thậm chí lúc Tiền Phi Long còn chưa gặp được Thượng tá George, cô đã đoán ra được hành động tiếp theo của anh ta rồi.
Phải biết là, một chính phủ thực dân nếu như muốn hốt bạc ở thuộc địa một cách quang minh chính đại, thì lúc nào cũng sẽ bị lật đổ và đuổi ra ngoài.
Khôn khéo như nước Anh, đương nhiên cũng sẽ không làm như thế, họ sẽ chỉ cử đặc công tới ngấm ngầm tạo rắc rối ở sau lưng, đổ dầu vào lửa, giết chết cháu trai của nhà giàu nhất, lại đổ lên đầu những người thế tội, tạo dựng rồi đổ cho cảnh sát trưởng No.4 kính yêu của nhân dân thành phố???, nếu như Thượng tá George thật sự thành công, thì sự yên bình ổn định hiện tại của Cảng Thành sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Đến lúc đó chính phủ Anh lại đứng ra bắt người xét xử Tiền Phi Long, còn có thể tăng được sự yêu mến của nhân dân Cảng Thành đối với mình.
Đây chính là sự tàn khốc của chính trị.
Mà công việc của đặc vụ số một Thượng tá George, chính là làm ra loại chuyện này ở những thuộc địa trên khắp thế giới của thực dân Anh.
Anh ta đi khắp nơi ám sát những nhân vật quan trọng của thuộc địa, lặng lẽ khơi mào sự loạn lạc từ bên trong, rồi lại để cho nước Anh đứng ra làm người tốt.
Mà những thủ đoạn chính trị xấu xa bẩn thỉu và hèn hạ này, người bình thường sẽ không bao giờ dám nghĩ đến.
Cũng chỉ khi nó dính lên người mình, tận mắt nhìn thấy thì người ta mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Tô Lâm Lang nói: "Trước tiên anh cứ tương kệ tựu kế theo anh ta đi, ngày mai tôi cũng sẽ đến Macao, nhớ lúc nào cũng phải báo cáo vị trí, chúng ta lúc nào cũng phải chụp ảnh, để ghi lại chứng cứ."
"Các cô là ai, các cô theo dõi anh ta, không sợ anh ta phát hiện ra sao?" Tiền Phi Long hỏi lại.
Phải miêu tả thế nào đây, Tô Lâm Lang bèn nói: "Chúng tôi là chúng tôi, còn có rất nhiều rất nhiều người, nhiều tới nỗi anh ta không phát hiện ra được."
Ban đầu Tiền Phi Long còn gọi mấy cô gái bán dâm là gà mái, nhưng hôm nay anh ra đã sửa lời, nói: "Cô Tô, chuyện cô ra lệnh được cho chị em ở phố mại dâm Cửu Long là có nguyên nhân, nhưng chị em ở phố bám dâm Macao chẳng lẽ cũng nghe theo cô sao?"