.
Chương 998:
Hạ Phác Đình nhìn qua một bên, Hạ Bình An bước vào rồi cúi đầu về phía mọi người.
Hạ Phác Đình cùng ông ấy cúi đầu về phía mọi người, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Tôi và Đình Hiên là bạn của nhau trong kinh doanh, hôm nay là đám cưới của anh ấy, suy xét đến chú Bình An của tôi có kinh nghiệm trong việc đảm bảo an ninh đám cưới, nên tôi đã đảm nhận công việc này. Nhưng giống như ngày tôi kết hôn, số trời đã định rằng không được thuận lợi, cuộc hôn nhân của Đình Hiên cũng không yên ổn. Đã làm phiền tới mọi người rồi, tôi thay mặt tất cả nhân viên bảo vệ an ninh của chú Bình An xin lỗi mọi người. Nhưng mà…”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ áy náy và hiền hòa lướt qua từng người rồi nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng, hôn nhân của tôi và vợ tôi chính là nguồn trợ lực to lớn với tôi, tôi nghĩ rằng hôn nhân của Đình Hiên và vợ cậu ấy cùng với sự giúp đỡ của bác Lại cũng sẽ là nguồn trợ lực vô cùng lớn với Đình Hiên và cả Cảng Thành chúng tôi, đúng không!”
Không hổ danh là người trẻ tuổi đã ngồi vững vị trí đầu bảng của giới siêu giàu ở Cảng Thành .
Những lời anh nói ra khiến các ông trùm giàu có không còn nôn nóng nữa, và cũng bình tĩnh lại.
Hạ Phác Đình, người bị bắt cóc trong đêm tân hôn, cho dù ở trong tình huống cực kỳ nguy hiểm cũng vẫn kiên cường vượt qua.
Khi anh nói sau cơn mưa trời lại nắng, thật là có sức thuyết phục.
Những gì anh nói thậm chí khiến mọi người cảm thấy chuyện rắc rối hôm nay là một điều tốt và cũng là một điềm lành.
Ông Vua Tàu Biển đến từ Malaysia không nhịn được nói chuyện phiếm với Vua Bài: “Cậu thanh niên nhà họ Hạ này rất đáng quý, sao lúc trước ngài lại chọn kết thân với nhà họ Quý chứ không phải nhà họ Hạ?”
Vua Bài nghiêng đầu mỉm cười, nói nhỏ gì đó với Vua Tàu Biển, ông ta mới gật đầu chợt hiểu ra.
Lúc này, Quý Đình Hiên cũng bước vào, cúi đầu và nói xin lỗi với mọi người, tất cả sự việc liền được giải quyết.
Nói về bước cuối cùng này, thực ra để cho phía an ninh gánh trách nhiệm là đề xuất của Hạ Phác Đình cho Tô Lâm Lang.
Bởi vì trong toàn bộ sự việc, những gì Tô Lâm Lang nhìn thấy, toàn bộ là mặt có lợi cho Đại Lục, nhưng những gì Hạ Phác Đình nhìn thấy là sự ảnh hưởng cùng tác động đến việc phát triển địa bàn kinh doanh của Quý Đình Hiên và nhà họ Quý.
Để Hạ Bình An phụ trách an ninh sau đó do anh gánh trách nhiệm rồi ra mặt xin lỗi, giống như một chiêu thức của Thái Cực Quyền, có thể đẩy lùi đồng thời hóa giải được nguy cơ.
Ông cụ Quý Thuyên đứng lên mỉm cười rồi nói: “Cũng không thể trách Phác Đình và Đình Hiên được, chỉ có thể nói tình hình quá hỗn loạn rồi,”
Vua Bài nói: “Dưới tình hình hiện nay của Cảng Thành, trải qua sóng gió thì mới có thể mạnh mẽ lên được, ngài Hạ Trí Hoàn quả nhiên là có cách dạy cháu.”
Ông cụ Quý Thuyên lại nói: “Tôi cũng thay mặt Đình Hiên xin lỗi mọi người, lễ cưới chúng ta sẽ dời sang ngày khác nhé?”
Sau khi suy nghĩ một chút, Vua Bài gật đầu, coi như đã đồng ý.
Mọi người vẫn rất sợ hãi, không ngừng hoảng hốt muốn chạy trốn, chỉ có điều Hạ Phác Đình một mình đứng ở cửa không mang theo vệ sĩ, có ai ra về thì lại khom lưng cúi đầu nói xin lỗi một lần nữa.
Lúc Vua Bài ra đến cửa ông ta cười nói: “Vốn dĩ ông Hạ có thể tận dụng cơ hội lấy được khách sạn Furama, thật đáng tiếc.”
Hạ Phác Đình nói: “Ông tôi thường bảo rằng hòa nhã sinh tài, đoàn kết là sức mạnh, càng không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
Kinh doanh có thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn nhưng kinh doanh kiểu đó thì không được lâu dài.
Những người doanh nhân thực thụ mới hiểu, không thể tham lam lợi ích trước mắt mà xem nhẹ lợi ích lâu dài. Trong kinh doanh cũng cần có sự hỗ trợ giúp đỡ của nhiều người. Mà Hạ Phác Đình, không uổng là người được Hạ Trí Hoàn giáo dục.
Vốn hôm nay anh có thể lợi dụng tình hình khó khăn của Quý Đình Hiên để chiếm lấy địa bàn của anh ta, nhưng anh không làm vậy. Trên thương trường anh là một quân tử cũng là một người có thể tin và hợp tác lâu dài được. Vua Bài mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai của anh rồi rời đi.
Nói về góc độ của Tiền Phi Long, anh ta vừa ghen tị vừa tức giận.
Bởi vì lần này anh ta thiệt hại nặng nề, tổn thất ba thùng dầu đã thế lại còn bị đánh một trận, hình như còn bị chấn thương sọ não nhưng lại không được chú ý nhiều như Hạ Phác Đình, trong lòng anh ta cảm thấy không thoải mái.
Hạ Phác Hồng và Tô Lâm Lang vẫn chưa đi, họ đứng ở đại sảnh quan sát tình hình, lòng dạ hẹp hòi như Điên Công cũng cảm thấy tức tối.
Bởi vì trong suy nghĩ của anh ta, anh cả nhiều nhất là một tay sai bé nhỏ, không xứng được nhóm nhà giàu khen ngợi.
Nhưng bất kể trong lòng họ cảm thấy không thoải mái thế nào thì cuối cùng nguy cơ của Quý Đình Hiên cũng xem như đã được làm dịu.
Sau một thời gian dài ồn ào, mọi người đều đói đến mức dạ dày kêu vang, cũng nên về nhà họ Hạ ăn cơm rồi.
Trong lòng Hạ Phác Hồng vẫn còn khó chịu, ra khỏi khách sạn liền nói: “Thật đáng tiếc.”
Nói xong anh ta còn dùng khuỷu tay đụng anh trai một cái.