.
Chương 999:
Hạ Phác Đình đang có biểu hiện buồn nôn, sáng sớm cũng không ăn sáng, khi bị em trai đụng một cái, suýt nữa thì bị nôn ra.
Anh biết Hạ Phác Húc và Hạ Phác Hồng đều có ý định tạo phản, chỉ là không có gan làm mà thôi.
Em trai của mình mà, chỉ có thể chịu đựng.
Anh bị đụng đến buồn nôn, lấy tay che ngực hỏi: “Hạ Phác Hồng, em phát điên cái gì vậy?”
Lúc này tài xế lái xe đến, Hạ Phác Hồng giành trước mở cửa xe để Tô Lâm Lang lên xe trước, mới quay đầu nói: “Anh cả, hôm nay chị dâu ăn mặc thật là đẹp nha…”
“Lên xe.” Hạ Phác Đình nói.
Anh đoán được em trai điên của mình muốn nói gì, nhưng không để nó được như ý, liền nói: “Chú A Thụy, đưa nó ra phía sau.”
Hạ Phác Hồng nhất định không thể phát điên nổi trước mặt anh cả, bởi vì nếu anh ta phát điên sẽ bị vệ sĩ đưa đi.
Nhìn em trai bị đưa đi, Hạ Phác Đình liền nhanh chóng bước về phía thùng rác ở cửa khách sạn.
Khi anh đang trốn ở phía sau con sư tử đá của khách sạn nôn mửa thì có người vỗ vai anh: “Phác Đình.”
Hạ Phác Đình có chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, sẽ theo bản năng mà chống cự lại người lạ đột nhiên đến gần. Miệng anh còn chưa kịp lau sạch liền quay người rời đi luôn.
Mà người bị anh đẩy ra kỳ thực là chú hai của anh Hạ Mặc.
Nói đến Hạ Mặc cũng là số khổ, muốn gặp gỡ Hạ Phác Húc một chút, người ta lại đóng cửa để quay phim.
Khi muốn về nhà, ngay cả cửa chính ông cụ cũng không cho vào, khó khăn lắm mới gặp được thằng cháu cả, còn chưa kịp làm gì đã bị cho ăn một đấm.
Hôm nay không dễ dàng gì mới đến được đây dự tiệc, muốn nở mày nở mặt một chút thì bữa tiệc đã sớm giải tán rồi,
Hạ Mặc bị trúng một cú đấm của cháu cả, vừa đau lòng vừa khổ sở, mang theo mắt gấu trúc đi về nhà.
Ở bên khác, khi Hạ Phác Đình lên xe tất nhiên đã sửa sang lại bản thân.
Anh ra lệnh cho tài xế: “Lái xe về Trung Hoàn.”
Người lái xe là Lưu Ba, vừa lái xe vừa vặn kênh radio cười nói: “Cậu cả, đám cưới hôm nay của cậu Quý rất rầm rộ đấy, cậu nghe này ngay cả vài đài phát thanh còn đổi chương trình để phát sóng đám cưới anh ta đấy.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Phác Đình hỏi về phương diện truyền thông: “Không có tin tức nào về chúng ta sao?”
Lưu Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Lâm Lang, thấy cô ngồi một cách chỉn chu, tóc không rối, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng làn da của cô sáng bóng hồng hào, phối với chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm, lô ra vẻ ngoài rất trang trọng. Anh ta có chút tiếc nuối nói: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc không ai để ý đến trang phục của các bà đâu.”
Anh ta và Hạ Phác Đình đều có chung một sự tiếc nuối, đó chính là hôm nay Tô Lâm Lang đội một chiếc vương miện ngọc trai kim cương giá trị không nhỏ và ăn mặc rất đẹp đi ra ngoài nhưng vì vụ ám sát và những tên xã hội đen gây rối, không có tờ báo nào đăng tin về cô ấy.
Vừa nãy Hạ Phác Hồng cố tình nói với anh cả tiếc nuối, cũng là nói về việc này.
Phải biết rằng, cô dâu trẻ sắp cưới của nhà họ Quý ở Cảng Thành là con gái của Vua Cờ Bạc, hơn nữa nghe nói cô ấy còn có khả năng kinh doanh xuất sắc, cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, thành đạt trong sự nghiệp. Vốn dĩ hôm nay Tô Lâm Lang có thể nổi bật hơn cô ấy, nhưng đáng tiếc là không được.
Nhà họ Hạ từ Hạ Trí Hoàn đến Hứa Uyển Tâm đều không khỏi tiếc nuối.
Đến cả Hạ Chương nhìn vào màn hình TV, thấy bên trong khi thì máy bay, khi thì tàu thuyền, cũng phải hỏi: “Lâm, Lâm Lang đâu rồi?”
Nhưng thật ra chuyện còn chưa kết thúc
Tô Lâm Lang có công việc, cũng lười ra nhà ăn, không muốn ăn cơm dưới ánh nhìn của nhân viên và khách khứa, nên đã bảo phục vụ mang cơm lên phòng. Về đến phòng, cô đá giày cao gót ra, cởi áo khoác, tháo vương miện xuống rồi ra lệnh cho Hạ Phác Đình mở TV. Vừa xem TV cô vừa ăn cơm.
Cô đã đói cả ngày, hơn nữa là phụ nữ mang thai, có thai nhi hấp thụ dinh dưỡng, đương nhiên là rất thèm ăn.
Hôm nay Hạ Phác Đình cũng khó có được, sau một thời gian bị buồn nôn, cuối cùng đã có cảm giác thèm ăn với thức ăn bình thường.
Trên TV, mỗi lần chuyển kênh đều là các bản tin về đám cưới, chuyển qua chuyển lại cũng đều tương tự.
Hai vợ chồng đã mệt mỏi suốt vài ngày, lúc này không còn sức lực để nói chuyện, chỉ im lặng ăn cơm.
Nhưng bỗng dưng, Tô Lâm Lang hỏi: “Anh có từng nghĩ rằng, chúng ta sẽ sinh bé trai hay là bé gái không?”
Thấy Hạ Phác Đình chần chờ, lại hỏi: “Có phải anh cũng chưa từng nghĩ đến không?”
Đương nhiên, Hạ Phác Đình đã từng nghĩ về câu hỏi này từ lâu, hơn nữa không chỉ nghĩ một lần, anh cũng đã có câu trả lời từ lâu rồi.
Và đến thời điểm hiện tại, Hạ Phác Đình cảm thấy rằng, cảm xúc của Tô Lâm Lang đối với em bé không sâu như anh.
Bây giờ nhóc con đó chỉ có một tháng lẻ một tuần tuổi mà thôi.
Nhưng nhóc con đã khiến ông bố của mình khổ đến chết đi sống lại rồi, mọi thứ về đứa bé Hạ Phác Đình đều đã nghĩ đến hết rồi.
Tuy nhiên, khi anh chuẩn bị nói thì tin tức phát sóng trên truyền hình tạm dừng, người dẫn chương trình đi ra và nói: “Bây giờ chúng tôi sẽ chèn vào một tin khẩn cấp. Theo báo cáo của phóng viên đài, đội du thuyền trên biển biển đã đến vùng biển biên giới Đại Lục. Tiếp theo, hãy xem tin tức mà phóng viên chúng tôi gửi đến từ tiền tuyến.”
Đó là lý do tại sao lần hành động này ngay cả hiện trường Tô Lâm Lang cũng không cần đến, chỉ cần ở phía sau quan sát.