Tay người thuộc hạ bị tạt nước nhưng không dám lau, “Trước đó là bình thường, tôi còn xúi giục vệ sĩ của hắn ta gióng trống khua chiêng tìm người để làm lớn chuyện, hủy hoại danh tiếng của người phụ nữ đó, khiến cô ta không mặt mũi nào ở lại nơi này, cưỡng chế cô ta rời đi…"
Sau đó, hắn càng đổ thêm dầu vào lửa, truyền tai tiếng ra toàn thành, đất nước này cực kỳ bảo thủ trong quan hệ nam nữ, nếu xảy ra chuyện như vậy, Ninh Yên đương nhiên sẽ bị bỏ.
Hắn lại nhân cơ hội gây rối, biến toàn bộ hợp đồng mà cô ký thành giấy vụn.
Kế hoạch thì tốt, nhưng không biết sai ở chỗ nào.
Tại sao lại biến thành chơi bài poker? Người đàn ông và người phụ nữ đó đến từ đâu? Rõ ràng hắn đã quan sát rất kỹ.
Satou tức giận ném chai rượu vang đỏ qua: "Phế vật, lũ phế vật, dùng các ngươi có ích gì? Hả?"
Trán thuộc hạ sưng tấy, run rẩy quỳ dưới đất nhưng cũng không dám tránh đi, vị chủ nhân này tính tình hung bạo, lúc nào cũng đánh người.
Sato lên cơn cuồng loạn phát tác một hồi, rồi ngồi trên ghế thở hổn hển, ánh mắt âm tình bất định.
"Lý nhị thiếu đâu? Hắn ở đâu? Tôi muốn gặp hắn.” Hắn cảm thấy có thể cứu vớt một vài chuyện.
Thuộc hạ thận trọng trả lời: “Hắn lên xe ra ngoài, cũng không biết hắn đi nơi nào.”
“Phế vật.” Sắc mặt Satou rất tệ, “Nếu lần này cô ta tránh được thì lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Hắn có rất nhiều kế sách, nhưng nếu kế này thất bại thì lại có kế khác.
Thuộc hạ nhớ tới lời Ninh Yên nói, nhưng cũng không dám truyền đạt.
Hẵn vẫn còn muốn sống.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Yên ăn một bữa sáng thịnh soạn, chậm rãi xách ba lô lên chuẩn bị ra ngoài.
Đi thang máy tới tầng một, cô đi chậm rãi phía sau một nhóm doanh nhân nước ngoài, sau khi đi qua đại sảnh tường vàng lộng lẫy, đột nhiên có người gọi cô lại “Tiểu thư Ninh Yên”.
Đó là Satou, hắn mặc kimono, đeo gọng kính vàng, trông rất lịch sự, trên mặt mang nụ cười ấm áp, một bộ dáng vô hại.
Ninh Yên nhướng mày: "Satou tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
Hội trường chật kín người, quán cà phê bên cạnh cũng chật kín người, chỗ này rất nổi tiếng.
Satou hoàn toàn không còn tức giận như đêm qua, nở nụ cười nói: "Tôi đã hẹn với lãnh đạo để bàn việc hợp tác, không biết cô Ninh Yên có hứng thú muốn tham gia cùng chúng tôi không?"
Ninh Yên không chút để ý phất phất sợi tóc, so với hắn còn cười tươi hơn, “Ban đêm tôi xem hiện tượng thiên văn, phát hiện hôm nay anh gặp phải tai họa đẫm máu, xin hãy cẩn thận.”
Satou: ...Cái quái quỷ gì vậy?
"Tiểu thư Ninh Yên, tôi rất có thành ý."
"Không sao."
Người của hắn đi tới: "Bọn họ tới rồi."
Satou chỉnh lại quần áo, cao ngạo liếc nhìn Ninh Yên rồi đi đến chỗ cổng lớn được vây quanh bởi cấp dưới để chào hỏi các lãnh đạo.
Các lãnh đạo khi nghe tin hắn có ý định mua một lô sản phẩm với số lượng lớn, tất cả đều rất vui mừng, chủ động đến bàn bạc chuyện này.
Đứng ở cổng lớn, Satou nắm tay người lãnh đạo hàn huyên, trong lòng tràn đầy đắc ý, tinh thần phấn chấn. “Chúng ta vào phòng họp nói…”
Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô tô phóng nhanh tới, sau khi dừng lại, hai người đàn ông mặc bộ quần áo đặc biệt bước ra.
Người đàn ông mặc quần áo hở hang và trang điểm đầy mặt phóng về phía Satou, đè Satou không kịp phòng ngừa xuống đất, hôn ôm hắn rồi đưa tay ra giở trò.
Một người đàn ông khác đi giày cao gót, tô son đỏ miệng gọi "Anh Satou", lớn tiếng bày tỏ tình cảm và nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Satou.
Mọi người đều choáng váng, bao gồm chính Satou.
Hắn chấn kinh đến mức phản ứng đều cứng đờ.
Hiện trường lặng ngắt, phục vụ há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi bị tụt quần, Satou phải mất ba giây mới phản ứng được, hắn vùng vẫy mạnh mẽ: "Mau tới cứu tôi, nhanh lên."
Bị hai kẻ biến thái quấy rồi khiến hắn ghê tởm đến mức gần như nôn mửa, ahhh, hắn sắp phát điên rồi.
Ở nơi riêng tư, loại gì hắn đều chơi được, nhưng không có nghĩa hắn nguyện ý bị chơi.
Người gia tộc bọn họ đều chơi rất lớn, nhưng lại nghiêm túc trước công chúng, giữ gìn hình ảnh rất tốt, ở trong nước còn rất được hoan nghênh.