[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1001

Chương 1001 -
Chương 1001 -

Nghĩa là, cho dù chuyện riêng có thối nát đến mức nào thì hình ảnh trước công chúng lại không thể dung thứ cho bất kỳ một sai sót.

Thủ hạ của hắn xông lên cứu người, nhưng hai người đàn ông đó cứ như bị dính keo chặt vào nhau rồi còn hét lớn: “Đây là chuyện tình của ba chúng tôi, xin đừng xen vào việc của người khác”.

Mọi người:...

Chuyện tình của ba người đàn ông?! Ôi chúa ơi, nhất định là bọn họ đã nghe nhầm!

Động tác của đám đàn ông đều bị khựng lại, biểu tình có chút tan vỡ.

Satou tức điên lên, mẹ nó, bị đàn ông quấy rối ở nơi công cộng, doanh nhân các nước đều đang chứng kiến ​​cảnh tượng này.

Hắn bị mất mặt ở nước ngoài, đời này coi như mặt mũi của hắn đã mất hết, thể diện gia tộc của hắn đều mất hết!

Nếu truyền về nước, hắn cũng không cần làm người nữa.

"Nói bậy, tôi căn bản không quen biết các người."

Hắn thật sự không biết, đột nhiên hai người lập dị xuất hiện. Đây là một cái bẫy chết người.

Người đàn ông ôm lấy hắn điên cuồng cọ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Hàng đêm cuồng hoan anh ôm chúng em gọi là bảo bối, mặc quần vào liền không nhận người nữa? Anh Satou, em thật sư yêu anh, xin anh đừng bỏ rơi em."

Trông bộ dáng hắn thật đáng thương, giống như một người đàn ông tội nghiệp bị một kẻ khác nhẫn tâm bỏ rơi.

"Ọe." Có người nhịn không được phun ra, trời ạ, hắn chịu không nổi.

Một bàn tay khác vuốt ve trên người Satou, "Anh Satou, em không yêu tiền của anh, em yêu sức mạnh của anh. Anh mang đến cho em niềm hạnh phúc tột cùng. Em không thể sống thiếu anh a."

Satou để ngực trần, hai đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài , trên mặt đầy vết son môi, có hai người đàn ông đang ôm hắn, một người ôm trái một người ôm phải, cảnh tượng mãn nhãn này khiến toàn bộ khán giả chứng kiến vô cùng chấn kinh.

Nhóm lãnh đạo không thể nhìn được nữa: "Thật vô liêm sĩ, đáng xấu hổ, nhanh chóng đuổi người đi."

Cái gì mà con nhà quý tộc, thật chó mà, chỉ là một gã đàn ông dâm đãng, đừng làm người dân thuần phác của bọn họ bị ô uế.

Vẫn là lăn trở về quê đi, ở đây không hoan nghênh loại cặn bã tỏ vẻ văn nhã như vậy.

Mất công ông tin rằng người này đến nước mình với ý định tốt và sẵn sàng giúp đỡ phát triển kinh tế trong nước.

Đầu Satou ong ong, như thể bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó kéo xuống vực sâu, khiến hắn không thở nổi.

Rốt cuộc là ai hại hắn?

Để hắn điều tra ra, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Cuối cùng đám thủ hạ đã kéo được hắn ra và mặc quần áo cho hắn, nhưng đến lúc này thì đã quá muộn.

Vẻ mặt hắn như sống không còn gì luyến tiếc, danh của tiếng hắn, hình tượng hoàn hảo mà hắn xây dựng đều bị hủy hoại!

Trong đám đông, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, trên môi nở nụ cười, mi mắt cong cong.

Sự hỗn loạn trong đầu bình tĩnh lại, chính là cô, Ninh Yên!

Chính là cô! Tối qua hắn giở thủ đoạn với cô thế nào, cô liền đánh trả lại hắn như thế.

Quả báo đến quá nhanh, quá tàn khốc, đây gọi là gậy ông đập lưng ông.

"Bụp." Ninh Yên làm ra tư thế bắn súng, môi lặng lẽ mấp máy, ánh mắt rõ ràng đang khiêu khích.

Đây gọi là có qua có lại.

Satou chỉ vào cô điên cuồng hét lên: "Là cô ta trả thù tôi, chính là cô ta làm! Đây chính là âm mưu!"

Mọi người đều nhìn về phía Ninh Yên, Ninh Yên vẻ mặt khó hiểu: "Trả thù? Anh đã làm chuyện xấu gì với tôi? Tại sao tôi lại không biết?"

Satou có thể nói ra chuyện hắn đã làm sao? Không có cách nào nói a.

Hắn suy nghĩ rất nhanh, cuối cùng cũng tìm được một lý do.

"Cô... trước đây tôi đã đắc tội cô. Lần trước chúng ta cãi nhau một trận ở gian hàng."

Hắn liều chết cắn chặt lý do này để trả thù.

"Chuyện nhỏ tí như vậy tôi đã sớm quên mất, không nghĩ tới anh còn nhớ rõ, anh..." Tầm mắt Ninh Yên đảo qua hai người đàn ông một cái, che miệng cười nói: "Quả nhiên không giống người bình thường, không giống a."

Lời nói của cô lúc đầu nghe có vẻ bình thường, nhưng khi nghĩ kỹ hơn, như thể có gì không đúng.

Ánh mắt mọi người càng thêm không đúng, Satou tức giận nói: "Cô hại tôi thảm như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

Bình Luận (0)
Comment