Ninh Yên cất ảnh chụp đi, vẻ mặt lạnh lùng: "Có người có thể áp dụng quy tắc này, nhưng có một số người... nhất định phải giết. Ngay từ đầu hắn đã muốn hủy diệt tôi, nên không chết không dừng."
Thủ hạ lưu tình, đó là điều không thể.
Không phải là cô vô lý không buông tha mà chính là ngay từ đầu hắn đã đuổi cùng giết tận.
Thủ đoạn đặc biệt hèn hạ, cổ hủ nhưng hiệu quả, đủ sức hủy hoại cả cuộc đời một người phụ nữ.
Nếu không phải cô có thủ đoạn lợi hại...
Trưởng phòng Giang đau đầu như búa bổ, ông vẫn là nhìn nhầm.
Ông cho rằng cô chỉ là kiêu ngạo khó thuần, yêu tiền như mạng, nhưng ông không biết cô lại có tính khí hung tàn như vậy, chuyện gì cũng dám làm, không hề cố kỵ, vô pháp vô thiên.
Ninh Yên không tránh né ông, nhưng cô cũng không giải thích cho ông, chuyện này xử lý xong ông mới ý thức được thì cũng vô dụng.
"Cô... tốt hơn hết là hãy hành động cẩn thận, đừng để người khác bắt được nhược điểm. Đến lúc đó đó tôi cũng không bảo vệ được cô."
Ông không đồng ý với một số hành vi của Ninh Yên, nhưng vẫn có sự phân biệt rõ ràng giữa bên trong và bên ngoài.
Ninh Yên là người một nhà, Sato là người ngoài, vào thời khắc mấu chốt tất nhiên sẽ không chút do dự nào mà bảo vệ người nhà.
Ninh Yên yên lặng lấy ra một tờ đơn đặt hàng: "Đơn hàng mới, cầm đi."
Trưởng phòng Giang mở to mắt: “Cô ký khi nào?”
Mấy ngày nay, ông cùng mấy thuộc hạ không hề tách rời Ninh Yên, đi đến đâu đều như bóng với hình.
Về cơ bản tất cả đều phụ thuộc vào Ninh Yên, không đúng, cô là người dẫn đầu trong toàn bộ quá trình, bọn họ chỉ là trợ thủ phía sau.
Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Lúc ông đi vệ sinh."
Trưởng phòng Giang:...
Ninh Yên lấy ra một cuốn sổ nhỏ bắt đầu tính toán: "Chúng ta đã ký quyền phân phối ở mười nước, đặt mua 240000 chiếc TV màu. Số lượng quá lớn, chúng ta cần xây dựng nhà máy và tuyển thêm người mới, thật phiền toái a.”
Lần này thu hoạch quả nhiên rất vừa lòng, cho nên trưởng phòng Giang mới bao dung với cô như vậy, cho dù biết cô mượn vũ khí công để trả thù, ông cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
"Không phiền toái. Phân cho xưởng khác cùng nhau làm..."
"Có công nghệ không? Có dây chuyền sản xuất đủ tiêu chuẩn không? Có kỹ thuật viên được đào tạo nghiêm ngặt không?" Ninh Yên hỏi ba lần liên tiếp, vẻ mặt cô rất bình tĩnh.
Tập đoàn Cần Phong đã chi rất nhiều tiền cho việc nghiên cứu và phát triển, đồng thời đầu tư mạnh vào dây chuyền sản xuất, cùng đào tạo các kỹ thuật viên từng chút một.
Đằng sau vẻ ngoài lộng lẫy này là bao năm tháng làm việc tâm huyết và rất nhiều tiền của mọi người.
Cho đến nay, bọn họ đã vay rất nhiều tiền từ ngân hàng.
Làm sao cô có thể viện trợ miễn phí cho người khác được?
Trưởng phòng Giang há miệng thở dốc, đem lời định nói đều nuốt trở vào..
"Hội nghị giao lưu ngành công nghiệp điện tử do bộ thương mại tổ chức sẽ được diễn ra vào tháng sau. Thư mời đã được gửi cho cô, tên của cô cũng đã được điểm danh. Cô phải có mặt trực tiếp, không thể thoái thác."
Ninh Yên mím môi, nói là cuộc họp giao lưu, nhưng thực chất là cuộc họp chia sẽ công nghệ.
Cũng không phải không được, cô đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, chỉ cần cô chịu trả phí cấp bằng sáng chế thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí.
"Có thể a."
Cô đáp một cách thống khoái, không giống phong cách thường ngày của Ninh Yên, trưởng phòng Giang có chút khó tin, cô thực sự đồng ý sao?
"Làm sao cô thuyết phục được Lý nhị thiếu giúp cô..."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ninh Yên liếc nhìn nhân viên công tác, người này thận trọng mở cửa: "Ninh tổng, là Lý nhị thiếu muốn gặp cô."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, “Cho hắn vào.”
Lý nhị thiếu hèn nhát đi vào, không còn bộ dáng kiêu ngạo, không sợ trời sợ đất nữa.
"Ninh tiểu thư, tôi có chuyện muốn tìm cô."
Ninh Yên nhìn trưởng phòng Giang, trưởng phòng Giang cầm tài liệu lên, cùng người của mình yên lặng đi vào phòng ngủ phụ.
"Nói đi."
Vẻ mặt thờ ơ của cô khiến tim Lý nhị thiếu đập như sấm, không phải vì phấn khích mà là vì sợ hãi!