[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1007

Chương 1007 -
Chương 1007 -

Hơn nữa, cô không ở đây, nhưng vẫn sống trong đề tài người nhà.

Ảnh chụp trên báo chí đến nay vẫn còn trong ngăn kéo bàn học, cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, không có vứt bỏ.

Mắt ngọc mày ngài, quốc sắc thiên hương.

Cũng bởi vì cô, hắn chịu một lần lại một lần đả kích.

Một người như vậy, hắn làm sao có thể quên? Hắn căm hận!

Nhưng tận mắt nhìn thấy Ninh Yên lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Tiểu cô nương có chút xinh đẹp bốc đồng ngày trước, trở thành cô gái độc lập tự tin lại thông minh xinh đẹp hôm nay, khí tràng cường đại.

Hắn nhịn không được hoài nghi, tiểu cô nương trong trí nhớ của hắn, cùng người trước mắt, là cùng một người sao?

Ninh Yên khẽ gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, giống như gặp được một người xa lạ.

“Tôi đồng ý, đi, tôi dẫn mọi người đi dạo một vòng.”

Đây không phải là lần đầu tiên cô làm nhân viên bán hàng, cô đã nảy ra ý tưởng khi vợ chồng Smith đi mua sắm ở cửa hàng.

Cô sẽ chọn sản phẩm mà cô cảm thấy tốt để giới thiệu cho mọi người, sẽ giới thiệu tính chất đặc biệt của sản phẩm, sẽ nói tốt ở đâu, nhưng cũng sẽ không mãi luôn nói tốt, ưu khuyết đều sẽ nói.

Các vị khách Ả Rập Xê Út cảm thấy cô rất thành thật, càng ngày càng tin tưởng cô.

Cô biết kỹ thuật đẩy mạnh tiêu thụ, biết kể chuyện, biết nói ngọt, tạo đề tài hài hước, chỉ cần là sản phẩm cô giới thiệu, khách đều mua.

Từ tơ lụa, sứ, hàng thủ công, chăn, thảm lông… được hoan nghênh nhất lại là dầu cao Vạn Kim và dầu cù là.

Cô đi đến chỗ nào, một đường điên cuồng mua, dẫn tới vô số người vây xem.

Người bán hàng trông mong nhìn cô, vẫy tay với cô, đều ngóng trông cô đến trước bàn triển lãm của mình.

Ninh Yên vẫn rất có nguyên tắc, tự mình chọn một nhóm mới giới thiệu.

Đương nhiên, có thể vào phòng triển lãm này, đều là nguồn cung cấp tốt nhất cả nước.

Trưởng phòng Giang rất nhanh biết tin, khóe miệng co rút, nói là đi dạo một vòng là được, kết quả trở thành nhân viên bán hàng.

Vẫn là cách làm quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Khi đi ngang qua TV màu nhà mình, Ninh Yên dừng bước, "Các khách hàng thân mến, đây là sản phẩm của nhà tôi, TV màu 25 inch, sản phẩm tốt nhất trên thế giới hiện nay..."

Cô còn chưa nói xong, đối phương đã nói thẳng, "Cho tôi một vạn chiếc.”

“Tôi muốn ba vạn chiếc.”

“Tôi cũng muốn ba vạn chiếc.”

Trưởng phòng Giang ngồi ở bên trong:...

Sớm biết Ninh Yên là dân buôn bán, nhưng không ngờ... bán hàng dễ dàng như vậy, chỉ nói một câu đã bán được nhiều như vậy.

Đi một vòng, thắng lợi trở về, mua rất nhiều đồ.

Các khách hàng đều cao hứng, nhất định phải mời Ninh Yên ăn cơm tối, Ninh Yên nhìn trưởng phòng Giang một cái, liền đồng ý.

Cô xoay đầu, nhìn về phía đôi nam nữ nước R vẫn yên lặng theo đuôi mình, đuổi cũng đuổi không đi.

"Hai người đi theo một đường, học được nhiều kinh nghiệm quý giá như vậy, có phải nên trả chút học phí hay không?"

Ninh Yên ăn một bữa cơm kiểu Tây thịnh soạn, sau khi ăn xong khách khứa vui vẻ ra về, khi về khách hàng nói nếu còn cần mua hàng sẽ đến tìm cô.

Được rồi, cô cảm thấy mình như một người bán hàng trực tiếp.

Trưởng phòng Giang đi đến nói: “Đồng chí Ninh Yên, lãnh đạo của bộ thương mại muốn gặp cô.”

“Có chuyện gì vậy?” Ninh Yên cảm thấy kỳ lạ, trên cơ bản cô chỉ liên lạc với một mình trưởng phòng Giang, chỉ phụ trách sản xuất và kinh doanh, những công việc khác đều do trưởng phòng Giang sắp xếp.

Sắc mặt trưởng phòng Giang có chút kỳ quái: “Đi thì biết.”

Lãnh đạo bộ thương mại không chỉ có một người, mười mấy người nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt bọn họ đều kỳ lạ.

Ninh Yên để bọn họ tùy ý nhìn, nở nụ cười trong trẻo, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Bọn họ không nói lời nào, cô cũng không hỏi, trong phòng yên lặng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người nói chuyện: “Đồng chí Ninh Yên, biểu hiện của cô hôm nay tương đối xuất sắc, hôm nay cô đã giành được rất nhiều đơn đặt hàng cho chúng tôi, rất cảm ơn đóng góp của cô.”

“Nên làm thôi.” Biểu hiện của Ninh Yên rất khiêm tốn, nội tâm cô cũng đang đoán, rốt cuộc bao nhiêu tiền mới đáng giá để các ông chủ đến gặp cô?

Bình Luận (0)
Comment