Sau này cô có mua thuốc cũng không cần phải tính tiền.
Những lãnh đạo khen cô một lúc rồi hỏi: “Năng lực bán hàng của cô rất tốt, cô có thể dạy cho người khác không?”
“Cũng được.” Ninh Yên biết đây mới là mục đích thật, cô vui vẻ đồng ý: “Nhưng mà nói lúc trước, đây không chỉ là năng lực bán hàng mà còn thiên về mối quan hệ, nhận thức nội tâm về nền kinh tế văn hóa của đất nước và tinh thần tự cường tự tin dân tộc, không có cảm giác kính sợ nước ngoài và có dự phán về mọi việc."
Nói vài lời xấu xí trước để tránh sau này có thêm rắc rối.
“Dự phán ?” Một lãnh đạo hơi nhíu mày, đây không phải là thuật ngữ chuyên dụng của đoàn cố vấn sao?
Dự đoán được tình thế quốc tế rồi mới chuẩn bị vạn toàn.
“Tự tin dân tộc?” Các lãnh đạo khác cảm thấy rất hứng thú với từ này.
Ninh Yên chỉ đơn giản giới thiệu một chút: “Dự phán, chính là dự đoán phán đoán xu hướng phát triển của một sự kiện."
“Giống như tôi, thông qua cuộc trò chuyện với khách hàng, từ đó có thể lấy được rất nhiều tin tức số liệu hữu dụng, chân dung khách hàng, phân tích thói quen xã hội, thói quen sinh hoạt và thói quen tiêu dùng của khách hàng, gãi đúng chỗ ngứa, hốt thuốc đúng bệnh, đó chính là dự phán.”
"Chân dung khách hàng là gì?"
“Cái này liên quan đến một điểm kiến thức lớn khác..." Ninh Yên không ngừng nói về những thuật ngữ mới lạ khiến mọi người có cảm giác mới mẻ, cảm giác như đang mở ra một thế giới mới.
Ninh Yên giải thích cả buổi, sau đó đổi giọng: “Những kinh nghiệm này được tích lũy theo thời gian, cần phải rèn luyện thời gian dài.”
Cho nên, chỉ dạy mấy ngày cũng vô dụng, mọi người đều hiểu điểm này.
“Nhưng cô còn rất trẻ.”
Ninh Yên không khách khí khoe khoang một chút: “Không có cách nào, tôi có thiên phú cao, bẩm sinh đã có tài hoa và siêu nhạy bén trong kinh doanh."
Mọi người đều im lặng, cô thật sự có chút tài.
“Cô chưa giải thích lòng tự tin dân tộc là gì?”
Cái này còn cần giải thích sao? Khóe miệng Ninh Yên giật giật: “Tôi là số 1 thế giới.”
Mọi người:…
Không phải bọn họ không hiểu, mà là không có khí thế của một cường quốc để kiêu ngạo với thế giới, so với cường quốc phương Tây thì nền tảng của bọn họ quá yếu, làm sao có lòng tự tin?
Ninh Yên thì khác, cô ở thế hệ sau, một đất nước hùng mạnh đã cho cô tự tin dân tộc mạnh mẽ.
Đối với bất kỳ khách hàng ngoại quốc cô đều hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ ngang hàng, đây là tâm lý của một nước lớn, mạnh hơn người dân ở đây.
Cố gắng để ngắm nhìn bầu không khí phồn hoa sau khi thịnh vượng.
Có thể nói, tổ quốc lớn mạnh đã cho cô động lực.
Mỗi người đều có gắn bó với vận mệnh của quốc gia, nước mạnh thì dân mạnh, nước yếu thì dân yếu, có ít người quyết chí tự cường, có ít người thì sính ngoại.
Ở thời đại này thì càng phức tạp hơn, giữa tự tin và tự ti có sự hoán đổi, chứ nói gì đến lòng tự tin của dân tộc.
Không phải bọn họ không được, tầm nhìn không lớn mà là thời đại bị giới hạn.
Sự tự tin lớn mạnh của cô cũng là nguyên nhân chính để khách hàng tin tưởng cô.
Lãnh đạo nhìn cô một lúc, cô thật sự không giống người thường: “Tôi cảm thấy cô thích hợp với bộ thương mại hơn, đến đơn vị chúng tôi đi.”
Trưởng phòng Giang luôn im lặng lúc này lo lắng: “Không, không, cô ấy thích hợp với đơn vị của chúng tôi hơn, chúng tôi đã quen biết với Ninh Yên nhiều năm, hợp tác rất vui vẻ.”
Đáng tiếc, đào lâu ngày vẫn không có thay đổi gì.
Ninh Yên còn có thể làm gì? Im lặng, vẫn là im lặng.
“Đồng chí Ninh Yên, cô thấy thế nào?”
Ninh Yên im lặng, có phải các ông đã quên việc chính của cô rồi hay không? "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, vẫn luôn như vậy. Tôi sẵn sàng bám rễ ở cơ sở nông thôn, học tập nông dân quảng đại, theo chân bọn họ cùng nhau đồng cam cộng khổ.”
Cô không có ý định theo chính trị, cũng không muốn bị hệ thống hạn chế, bây giờ cô đang quản lý mấy nghìn người, nói một không dám nói hai, không ai dám quản lý cô, rất tốt...
Giọng điệu này rất cao, ý thức cũng cao, người khác nghĩ nhiều cũng không tiện nói ra.