Mỗi người đều có ý chí riêng.
Ngày hôm sau, mười mấy người vây quanh Ninh Yên, gọi là học tập.
Vừa học, Ninh Yên đã giảng một bài ngắn gọn về bán hàng và tiếp thị.
"Cô Ninh, tôi lại đến rồi.” Vị khách Ả Rập vui vẻ đi đến: “Tôi còn dẫn theo một nhóm bạn, bọn họ cũng muốn nhờ cô làm hướng dẫn mua sắm.”
Ninh Yên nhìn nhóm người, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô đang đi bán hàng trực tiếp nhưng lại không nhận được tiền công.
"Tháp Kiệt tiên sinh, cảm ơn ngài và bạn của ngài đã đánh giá cao tôi, nhưng..." Cô không phải dân chuyên nghiệp làm việc này!
“Đúng rồi, đây là quà tôi muốn đưa cho cô Ninh.” Tháp Kiệt tiên sinh lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa cho Ninh Yên, đây coi như là trả công?
Ninh Yên cũng không để ý, tiện tay mở ra thì thấy một viên đá lớn.
Cô lập tức đóng hộp lại, cảm thấy mình có thể làm được!
Cô nhiệt tình dẫn dắt mọi người mua sắm, tạo nên cơn mua sắm cuồng nhiệt.
Khi cô nghiêm túc trong công việc kinh doanh thì không có ai là đối thủ của cô, miệng nhỏ có khả năng ăn nói khéo léo, cô cũng không lừa gạt khách hàng, cô biết rõ sản phẩm và nói rất rõ ràng.
Cô chỉ cái nào liền mua cái đó, mua, mua, mua!
Các nhóm bán hàng lần lượt chạy đến, xin Ninh Yên mua hàng ở quầy của mình,
Nhưng Ninh Yên có nguyên tắc, một là một hai là hai, cô sẽ không bao giờ làm ố uế thanh danh của mình.
Sau một ngày mệt mỏi, tất cả mọi người đều mua được rất nhiều và rất vui vẻ.
Đúng vậy, chính là tiêu tiền một cách vui vẻ, có cảm giác như một buổi team building của công ty, có người cảm thấy Ninh Yên là người rất tốt nên đã tặng cô một hòn đá làm quà.
Ninh Yên mệt mỏi nằm co trên ghế sô pha, không muốn nhúc nhích.
Lúc trưởng phòng Giang đi vào, chỉ thấy bộ dạng thở hổn hển của cô, khóe miệng ông giật giật: “Đồng chí Ninh Yên, cô lại phá kỷ lục rồi.”
“A.” Giọng điệu Ninh Yên bình thản, lại không được chia hoa hồng, bán nhiều cũng không liên quan đến cô.
Cô chỉ là một người trung gian bình thường.
“Có rất nhiều thương nhân muốn mời cô ăn cơm.”
“Không ăn.”
“Có mấy thương nhân muốn mời cô đến thăm gian hàng của họ."
"Tôi không đi."
Trưởng phòng Giang nghĩ đến cơn lốc cô tạo ra ngày hôm nay, đi đến chỗ nào thì cũng có một đám người đuổi theo, quá khoa trương, quá buồn cười: “Chính cô cũng bán được rất nhiều TV, nên vui mừng mới đúng chứ.”
“Tôi mệt!”
“Lãnh đạo nói sẽ xét thưởng cho cô một chút tiền.” Trưởng phòng Giang cũng rất bất ngờ khi có người chủ động đề nghị.
Ninh Yên mở một mắt: “Bao nhiêu?”
“Không nhiều nhưng đây cũng là vinh dự rồi.”
Ninh Yên không cảm thấy hứng thú với chuyện này: “Những viên đá kia là quà của khách nước ngoài tặng cho tôi, tôi có thể giữ lại không?”
Người ta vui vẻ tặng nên cô cũng thoải mái nhận, nhưng không thể tùy tiện nhân quà của khách nước ngoài, đây là quy tắc, nhất định phải giao nộp.
Trưởng phòng Giang vẫn luôn đi theo cô, thứ nhất là hỗ trợ cô trong công việc, thứ hai là giám sát và bảo vệ, bất kỳ ai cũng không có không gian ở một mình với người nước ngoài.
Không phải nhìn chằm chằm vào Ninh Yên mà tất cả mọi người đều có quy định như nhau.
“Tôi cần hỏi lại.” Trưởng phòng Giang chết lặng, cô luôn nhận được các loại quà tặng.
"Được, ông cứ hỏi đi."
Ninh Yên mở tất cả hộp ra, hai mắt sáng lên, viên bảo thạch màu máu bồ câu to lớn sáng ngời, viên phỉ thúy màu xanh lục, viên cúc ngọc bích, tất cả đều là những viên đá thô chưa chạm khắc, đây đều là những viên đá trong miệng cô.
Có tiền thật tốt...
Sau vài ngày, thương nhân nước ngoài bảo Ninh Yên đi cùng, đây là nhiệm vụ cấp trên ra lệnh, Ninh Yên chỉ có thể nhận lời, làm hướng dẫn viên mua sắm mấy ngày, đẩy mạnh tiêu thụ.
Ngày cuối cùng, cuối cùng cũng xong, có rất nhiều người lưu luyến không muốn rời đi, nhưng Ninh Yên lại cảm thấy bớt gánh nặng, đơn hàng của cô tăng vọt, lịch đã sắp xếp đến năm sau.
“Lâm Vũ Mặc, để mắt đến một chút.” Dỡ TV xuống, những thứ này đều bán đi, nhất định phải giữ nguyên vẹn đưa đến tay người mua.
“Biết rồi.” Tay Lâm Vũ Mặc bị thương, nhưng đứng bên cạnh chỉ huy người khác thì không có vấn đề gì. “Cái màn hình của TV kia bị vỡ thì phải làm sao?”