“Còn có thể làm gì? Để những tên trộm đó bồi thường.” Ninh Tên cũng ở bên cạnh giúp đỡ. “Tạm thời không có thời gian đi hỏi, không biết có phát hiện được tin gì hữu dụng hay không."
Cô hoàn toàn không tin chỉ là trộm cắp đơn giản: “Ngày mai tôi sẽ hỏi.”
Màn đêm buông xuống, TV cũng đã dỡ xuống và đóng gói tốt, Ninh Yên có ý định tự mình đi áp giải.
Hai bóng người không biết từ đâu đi đến: “Cô Ninh.”
Lại là hai vị khách nước R kia, mấy ngày nay bọn họ vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng Ninh Yên.
Ninh Yên nhìn thấy cũng không nói gì, dù sao, mấy ngày nay người đi theo cô cũng quá nhiều, đếm không nổi.
“Có việc gì vậy?”
“Tôi là Yoshida Mieko, mong cô chiếu cố nhiều hơn. "
"Tên tôi là Kono Shuichi, mong cô chiếu cố hơn."
Hai người cúi thấp đầu, thái độ rất khiêm tốn, Ninh Yên hơi nhếch miệng: “Có việc gì cứ nói thẳng, không có việc gì thì đừng cản đường tôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Khách nước ngoài đều là khách, nhất định phải tiếp đãi khách khí, tuy Ninh Yên không làm được như vậy, nhưng cô sẽ không vô lễ.
Ánh mắt Kono Shuichi sáng lên nhìn cô: “Chúng tôi muốn bái cô, trở thành học trò của cô.”
Ninh Yên:…
“Các người lớn tuổi hơn tôi, không thích hợp cho lắm.”
Thái độ Yoshida Mieko rất thành khẩn: “Có thể làm thầy, tuổi cô tuy còn nhỏ nhưng năng lực rất lớn, chúng tôi tâm phục khẩu phục của cô, cô, xin cô nhận chúng tôi.”
Đây là chuyện quái gì vậy?
Ninh Yên không thích làm thầy, cũng không có kiên nhẫn, cũng không có khả năng thu nhận hai học trò người nước ngoài: “Tôi không nhận học trò, hai người về đi.”
Kono Shuichi đưa cho cô một tờ chi phiếu, ở trên có rất nhiều số không: “Đây là lễ bái sư.”
Ninh Yên liếc nhìn, rất nhiều rất nhiều tiền...
Một bóng người nhanh chóng xông lại, lôi Ninh Yên bỏ chạy, Ninh Yên ngơ ngác nghiêng đầu, ai, sao Nghiêm Lẫm lại ở đây?
Hắn đến quá nhanh, chạy còn nhanh hơn, đi đến như một cơn gió.
Hai người nước R không khỏi sốt ruột, nhấc chân muốn đuổi theo thì trưởng phòng Giang đã dơ tay ra ngăn lại, trong lòng tràn đầy cảm giác nguy cơ.
"Hai vị mời về. Đừng làm phiền đồng chí Ninh Yên."
Yoshida Mieko nhìn ông, nở nụ cười: “Tiên sinh này, tôi muốn bái thầy, mong ông giúp đỡ cho, tôi sẽ có hậu tạ.”
…
Một tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường.
Mí mắt Ninh Yên khẽ động, cô chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác mà lại mê mang, đây là đâu?
Mệt mỏi quá a, tay chân đau nhức, toàn thân đau nhức, đây là đi đánh nhau sao?
"Tỉnh rồi à? Ngủ tiếp một lát đi."
“Đã muộn rồi, em còn phải dậy đi làm…” Giọng nói mơ hồ của Ninh Yên bỗng nhiên dừng lại, cô đột ngột quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc hiện vào trong tầm mắt.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô lúc mới tỉnh dậy, Nghiêm Lẫm không khỏi cười nhẹ, ôm chặt cô vào lòng hôn chào buổi sáng: “Chào buổi sáng, Nghiêm phu nhân.”
Thật tuyệt khi vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy cô.
Ninh Yên lúc này mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua, chồng cô tới rồi!
Trong lòng cô có chút ngọt ngào, nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng, Nghiêm tiên sinh."
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng đã ầm ĩ suốt cả đêm, nhưng người đàn ông vẫn tràn đầy sức sống như cũ, nhìn nụ cười ngọt ngào của vợ, trong lòng hắn nóng bừng, xoay người phủ lên cô hôn cô từng cái một, nụ hôn dần dần đi xuống...
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, “Đồng chí Ninh Yên, bộ trưởng Mạc mời cô uống trà buổi sáng.”
Thân thể hai người cứng đờ, nhìn nhau, Ninh Yên nhẹ nhàng đẩy hắn nói: “Rời giường thôi.”
Uống trà buổi sáng chỉ là giả, chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nghiêm Lẫm có chút buồn bực, sáng sớm người xấu người tốt đều đến. "Không phải hoạt động đã kết thúc rồi sao?"
Đã kết thúc, nhưng lãnh đạo lại yêu cầu được gặp Ninh Yên, Ninh Yên không thể từ chối.
Tắm rửa xong, Ninh Yên chọn một chiếc áo sơ mi trắng, áo khoác dài ngang eo màu be, quần tây đen, kết hợp với khăn lụa, trang điểm nhẹ thêm mười phút.
Nhìn mình trong gương, được rồi.
“Trông rất ổn.” Nghiêm Lẫm từ phòng tắm đi ra, anh chỉ mặc một chiếc quần dài, để lộ thân trên hoàn hảo với cơ bụng tám múi, không một chút mỡ thừa, vòng eo thon gọn săn chắc.