Ninh Yên nhịn không được chạm vào, cảm giác thật dễ chịu, miệng ứa nước miếng.
Trong mắt Nghiêm Lẫm hiện lên một nụ cười, tiểu sắc nữ.
Không khí trong nhà hàng vô cùng sôi động, mọi người đều đang uống trà buổi sáng.
Người phục vụ đẩy chiếc xe chở đầy đồ ăn xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng dừng lại để phục vụ những món ăn yêu thích của khách hàng.
Ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ, mấy người đàn ông đang trò chuyện sôi nổi, trên bàn chỉ có trà.
Trưởng phòng Giang thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, đột nhiên hai mắt sáng lên, giơ giơ tay nói: "Ninh Yên, ở đây."
“Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.” Ninh Yên nắm tay Nghiêm Lẫm, mỉm cười bước nhanh đi tới: “Đây là người nhà của tôi, Nghiêm Lẫm, không phiền thêm một chỗ ngồi chứ?”
Mọi người đều rất nhiệt tình: "Sao có thể, nhanh ngồi xuống đi."
"Đồng chí Nghiêm Lẫm, anh là quân nhân phải không?"
Nghiêm Lẫm trước đây đã từng chứng kiến cảnh tượng lớn, nên hào phóng gật đầu: “Đúng vậy, lãnh đạo có tầm nhìn xa trông rộng.”
Trưởng phòng Giang đã quen biết Ninh Yên mấy năm, nhưng lại không quen Nghiêm Lẫm lắm, "Lúc đoàn trưởng Nghiêm kết hôn với đồng chí Ninh Yên, tôi có việc nên vắng mặt, xin cậu đừng bận tâm a."
Ông rất muốn đến đó nhưng không may lại đang đi công tác đối ngoại.
Tuy ông không đến nhưng lại tặng anh một cặp đồng hồ nhập khẩu trị giá rất nhiều tiền, Nghiêm Lẫm rất cảm kích: “Không sao, anh thật khách sáo.”
Trưởng phòng Giang đem thực đơn đưa cho Ninh Yên: "Chúng ta đã gọi món rồi, hai người muốn ăn gì có thể gọi, đừng khách khí, hôm nay bộ trưởng Mạc đãi khách."
Ninh Yên thuận miệng lật qua xem, "Tôi muốn sủi cảo tôm, mì hấp tôm trứng cua, chân gà chưng sốt, cháo trứng vịt bắc thảo..."
Cô còn chưa kịp nói xong, Nghiêm Lẫm đã nói: “Không cần cháo trứng vịt bắc thảo, đổi sang cháo trứng thịt bò,c ảm ơn. Em quên mình bị dị ứng với trứng vịt bắc thảo sao?"
Ninh Yên khóe miệng giật giật, không phải dị ứng, mùa hè cô rất thích ăn trứng vịt bắc thảo trộn đậu phụ, ăn quá nhiều nên vô tình nôn ra, đây chính là quá khứ đen tối của cô!
Đồ ăn nhẹ nóng hổi được chia thành từng phần, hương vị khá ngon, Ninh Yên thích nhất là cánh gà, vừa giòn vừa ngon, vừa cắn một miếng đã rớt ra khỏi xương.
Đang đói bụng, bộ trưởng Mạc đột nhiên nói: "Đồng chí Ninh Yên, những gì đồng chí nói lần trước có thể xuất bản thành sách."
Ninh Yên dừng một chút, không được, quá nổi bật: "Kiến thức của tôi nông cạn, làm sao dám xuất bản sách?"
"Quan điểm của cô rất mới lạ, không có ở trong nước, có giá trị nghiên cứu rất lớn." Bộ trưởng Mạc khẽ mỉm cười, "Tôi hy vọng có thể biên soạn thành một cuốn sách để các bộ phận liên quan tham khảo."
Hắn nói hàm súc, nhưng Ninh Yên nghe đã hiểu, là muốn đưa lên trên sao?
“Tham khảo?” Cô chợt nghĩ năm sau sẽ là năm đầu tiên cải cách mở cửa, “Vậy tôi sẽ tổng hợp một số thông tin và xuất bản một cuốn sách.”
Chủ trương cải cách mở cửa đã tạo ra những thay đổi chấn động, có ý nghĩa sâu xa, là quyết định then chốt cho số phận đất nước.
Từ góc nhìn của thế hệ tương lai, sự lựa chọn này là đúng đắn.
Nhưng bây giờ thì không ai có thể nói chắc chắn, phía trên có nhiều ý kiến khác nhau, có những bất đồng về việc phát triển trong tương lai như thế nào, bởi vì chưa có tiền lệ cho nên bây giờ là đang mò đá qua sông.
Mỗi quyết định của người ra quyết định sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số người, bọn họ rất thận trọng và cần phải nghiên cứu rất nhiều trước khi đưa ra quyết định.
Nếu có thể giúp được một chút thì cũng không tồi.
"Cám ơn đồng chí Ninh Yên. Đúng rồi, hai người nước R nó đó muốn sử dụng công nghệ không dây mới nhất cùng mức lương 100.000 USD mỗi năm để đổi lấy việc làm học trò của đồng chí. Đồng chí nghĩ như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Ninh Yên, ai có thể nghĩ tới đối phương lại nguyện ý trả giá cao như vậy.
Điều này cũng khiến bọn họ nhìn thấy được giá trị to lớn của Ninh Yên.
Ninh Yên không cần suy nghĩ liền từ chối: “Tôi không nhận.”
Thực ra cô ấy không thích những người đến từ nước R nên cũng không nghĩ đến việc tạo quan hệ gì với bọn họ.