[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1019

Chương 1019 -
Chương 1019 -

"Anh có thể tự do lựa chọn con đường của riêng mình, Lâm Vũ Mặc, 5 năm sau, trời cao biển rộng tùy anh bay lượn."

Lâm Vũ Mặc nhìn cô thật sâu: "Lời này không phải lần đầu tiên cô nói."

Ninh Yên nhớ tới lời mời chào, không khỏi bật cười: "Lần này là thật."

Lâm Vũ Mặc tay nắm thành quyền, ánh mắt phức tạp khó tả: "Tại sao? Đây không giống tính cách của cô, cô là Chu Bái Bì mà."

"Anh và tôi cùng một loại người, thông minh nhưng lạnh lùng, không yêu thế giới này như vậy, nhưng lại có niềm tin kiên trì." Giọng điệu Ninh Yên bình thường: "Lâm Vũ Mặc, hy vọng anh có thể sống thật đặc sắc, theo đuổi ước mơ của mình, làm chuyện có ý nghĩa nhất."

Nếu như cô không nói những lời này, lấy tính cách của Lâm Vũ Mặc, đời này cũng sẽ không rời đi, 5 năm trước tuyệt đối cô sẽ không nói, nhưng bây giờ cô...

Cả người Lâm Vũ Mặc chấn động, khóe mắt loé lên ánh nước.

"Cốc cốc."

"Vào đi."

"Ninh tổng." Giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Yên ngẩng đầu nhìn lên, giật mình, đứng lên nghênh đón: "Thầy Ngụy, thầy Tôn, sao các thầy đến đây? Mau ngồi xuống."

Thư ký đưa trà nóng lên, lặng lẽ ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Ninh Yên trực tiếp hỏi, hai vị này cô chuyên gia nông học cô đặc biệt mời đến, có bọn họ ở đây, thí nghiệm ruộng nông dân bên kia không cần cô quan tâm.

Ngụy Bạch với thầy Tôn nhìn nhau, dường như hơi khó xử.

Ninh Yên nhìn thấy, hơi tò mò, hai người này chưa từng chủ động tới tìm cô, vô cùng yên tĩnh: "Chúng ta cũng không phải người ngoài, có lời gì cứ việc nói."

Ngụy Bạch đấu tranh một lúc lâu: "Trường học mời chúng tôi trở về..."

Ninh Yên ngẩn ra, nhưng nghĩ cũng đúng, khôi phục kỳ thi đại học, tất cả đều đi vào quỹ đạo, trường học cũng phải bình định.

Những giáo viên có năng lực lúc trước đều bị đuổi xuống đài, hoặc là quét nhà vệ sinh, hoặc là xuống cải tạo.

Giữ lại đều là nhân vật phản diện, không có tài thật sự, phẩm hạnh xấu, uổng công làm gương, bây giờ khôi phục thi đại học, cũng phải gọi những giáo viên có năng lực về.

"Chúng tôi đến để hỏi ý kiến của em..." Thầy Tôn đỏ bừng mặt, ông biết hơi không phúc hậu, nhưng, thật sự rất do dự.

Vào lúc khó khăn nhất, là Ninh Yên vươn tay giúp đỡ, kéo bọn họ ra khỏi khốn cảnh, che chở cho bọn họ.

Hiện giờ, trường học gọi bọn họ về, để bọn họ trở về cương vị công tác, còn rất động tâm.

Dù sao, đây là nghề nghiệp mấy chục năm của bọn họ, niềm tin đã ăn sâu vào xương tủy.

Ninh Yên khẽ thở dài trong lòng một hơi, ngoài mặt không lộ: "Em đã từng nói, quay về tự do, em tôn trọng lựa chọn của mỗi người."

Ngụy Bạch hai tay cầm chén trà, trong sương khói lượn lờ, nâng lên một đôi mắt đã trải qua phong sương: "Thầy rất thích cuộc sống nơi này, yên bình kiên định, không có nhiều tranh chấp đến vậy, có thể nói là đào nguyên."

Ninh Yên thật sự không phản đối bọn họ, ăn, mặc, ở, đi lại đều chiếu cố cẩn thận, công việc của người nhà cũng giúp sắp xếp xong xuôi, ăn uống không lo, còn thường xuyên tụ họp, liên hệ tình cảm.

Cô tận tình tận nghĩa, tất cả mọi người rất cảm động và biết ơn phần tình cảm này.

"Nhưng, có một số việc vẫn phải làm, cho dù kết quả không được như ý."

Mỗi người đều có suy nghĩ của mình, kiểu người như Ngụy Bạch luôn giữ vững niềm tin.

Ninh Yên khẽ gật đầu: "Em hiểu, chuyện các thầy muốn làm, nơi này vĩnh viễn là đường lui của các thầy, chỉ cần có em ở một ngày, vẫn luôn hoan nghênh các thầy trở về."

Hốc mắt Ngụy Bạch đỏ lên, cô thật sự rất tốt rất tốt, có trí tuệ mà người thường không có, hiểu được đúng lúc buông tay.

"Cảm ơn."

Thầy Tôn cũng rất cảm động, người nhà của bọn họ đều làm việc ở đây, cho dù bọn họ trở về bục giảng đại học, nơi này vẫn là nhà của bọn họ.

Ninh Yên phát hiện thiếu một người: "Thầy Tề Lỗ đâu? Sao thầy ấy không tới?"

"Ông ấy không về, ông ấy thích nghiên cứu hơn. Thật ra, phần nhiều là sợ, sợ chuyện cũ tái diễn.

Tâm trạng Ninh Yên lập tức tốt lên, để lại cho cô một người cũng được, Tề Lỗ cũng khá chuyên nghiệp.

Cô bỗng nhớ tới một chuyện: "Ồ, hai người về đại học nông nghiệp dạy học hả?"

Thầy Tôn khẽ gật đầu: "Đúng, sao vậy?"

Bình Luận (0)
Comment