Ninh Yên nở nụ cười rạng rỡ: "Em trúng tuyển vào đại học nông nghiệp, hai giáo sư, sau này xin chiếu cố em nhiều hơn."
Ừm, cô cũng là sinh viên có hậu trường, xin nghỉ về nhà học, có thể chứ?
Hai người:...
Sân thể dục trường cấp ba đứng đầy người, trong nhóm huấn luyện quân sự, dáng vẻ tràn trề sức sống.
Giữa giờ, các học sinh thò đầu ra nhìn vài lần, cảm thấy rất thú vị.
"Ê, người kia lại bị phạt chạy bộ, thảm quá, sao ngu vậy?"
Điều này đã trở thành một phong cảnh, khiến mọi người sôi nổi nhìn qua.
Kono Shuichi bước chân không ngừng chạy, một lát cũng không dám dừng, hắn vung như mưa, tim đập thình thịch cuồng loạn, hai chân đau nhức không thể chịu đựng, hô hấp đều hơi khó khăn.
Hắn như cá thiếu nước, há miệng thật to, thở hổn hển.
Lúc trước còn giễu cợt đồng bạn không có đầu óc, tìm lý do bệnh tim chọc giận Ninh Yên, bị đuổi ra ngoài.
Hôm nay mới phát hiện, là hắn suy nghĩ nhiều, người ta mới thật sự thông minh.
Mỗi ngày huấn luyện quân sự mệt đến gục ngã, toàn thân đều không có chút sức lực, chỉ muốn nằm ở trên giường không đi đâu.
Aaa, đây không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn.
Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến hắn chịu khổ về tâm chí... Trong lòng hắn không ngừng lẩm bẩm, cố gắng để bản thân chịu đựng.
"Đến giờ ăn cơm rồi, tất cả tập hợp."
Kono Shuichi như nghe được âm thanh tuyệt vời nhất thế gian, lập tức chạy tới, đã bị huấn luyện có điều kiện phản xạ.
Sau khi tập hợp xong, giáo quan nhìn về phía mỗi người: "Buổi tối còn có tập huấn, nghe theo chỉ huy, bây giờ giải tán."
Ra lệnh một tiếng, mọi người sải chân, điên cuồng chạy về phía trước.
Xông lên, đi ăn cơm!
Kono Shuichi cũng chạy thật nhanh, sợ không cướp được thức ăn, bụng thật sự rất đói.
Ai có thể nghĩ đến, hắn đường đường một quý công tử trong giới, cũng có một ngày như hôm nay.
Người phía trước bỗng nhiên thắng gấp: "Chào Ninh tổng."
Kono Shuichi trong lòng căng thẳng, bình tĩnh nhìn cô gái trẻ kia.
Xinh đẹp, thanh lịch, bình tĩnh, khí độ bất phàm, như trích tiên trên trời.
Ninh Yên khẽ gật đầu thăm hỏi, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí thế khó tả.
Mọi người kính sợ nhìn cô, không dám dựa vào quá gần.
Bỗng nhiên, một thân ảnh thất tha thất thểu đụng tới, rầm một tiếng, ngã xuống dưới chân Ninh Yên.
Ninh Yên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Kono Shuichi trên mặt đất.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh, khuôn mặt Kono Shuichi trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, bộ dáng mệt mỏi mắt không mở ra được, hít thở hổn hển: "Ninh tổng, tôi không sao, tôi có thể."
Rõ ràng vẻ sắp chịu không nổi, còn giả vờ kiên cường, đúng là khiến cho người ta đau lòng.
Phản ứng của người bình thường nhất định là nâng người dậy, đưa đến trung tâm y tế.
Kết quả, Ninh Yên cau mày: "Ừ, tôi tin cậu có thể, cố lên."
Kono Shuichi:...
Sao không có tác dụng? Rõ ràng em gái hắn dùng chiêu này chưa lần nào thất bại? Chẳng lẽ là phương thức bắt dầu không đúng? Hay là không đúng đối tượng?
Ninh Yên đánh giá hắn vài lần: "Sao không đứng lên? Chẳng lẽ ngã gãy chân?"
"Tôi không sao." Kono Shuichi giãy dụa đứng lên, thân thể lung lay sắp đổ, đứng cũng không vững, bỗng nhiên, thân thể nặng nề ngã về phía Ninh Yên.
Mắt thấy sắp đập vào người cô, Ninh Yên yên lặng lách sang bên trái, Kono Shuichi ngã xuống đất, rầm một tiếng rất lớn.
Hắn đau đến hít hà, trước mặt mọi người, ngay cả giả vờ chút cô cũng không muốn, không sợ sụp đổ hình tượng hả?
Ninh Yên hơi khom lưng, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn: "Sao không cẩn thận thế? Là chân bị chuột rút? Hay là mắt không tốt? Hay là thân thể không tốt? Nếu không, cậu cũng…"
Không đợi cô nói ra mấy chữ cút x Kono Shuichi lập tức bò dậy: "Sức khỏe tôi rất tốt, chỉ là cường độ huấn luyện quá lớn, hôm nay tôi chạy mười km, chân bị chuột rút."
"Mới mười km?" Ninh Yên khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt thất vọng: "Cậu quá yếu, rèn luyện cho tốt, đừng làm gì cả, cố lên."
Bỏ lại những lời này, cô xách hộp cơm chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đi xa, Kono Shuichi cười khổ một tiếng, điều tra đều kiểu quái gì, không đúng chút nào, người này vốn chẳng phải người bình thường, không có chút thương hại nào.
Ăn vạ cũng được, tỏ ra đáng thương cũng thế, đều không đả động được cô, cô không có tim!