[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1022

Chương 1022 -
Chương 1022 -

“Được.” Tâm trạng Ninh Hãn Hải đặc biệt tốt.

Mắt Ninh Miễu háo hức nhìn Ninh Yên: "Chị cả, chị không đưa tụi em đi sao?”

Cô không muốn rời xa chị cả, nghĩ đến việc rời xa chị cả, lòng cô đã cảm thấy lo lắng hoảng sợ.

"Đừng có mè nheo, chị của con cũng chuẩn bị bắt đầu công việc." Hai tay Dương Liễu bận rộn không ngừng, còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, tất cả thứ này đều phải đưa về thủ đô: "Mà công việc của chị con quá bận rộn, lại là thời điểm mấu chốt nhất, lô TV màu đầu tiên sắp phải giao hàng, chị con phải theo dõi toàn bộ quá trình để đảm bảo không có sai sót gì.”

Bà cũng không hiểu Ninh Yên, nhưng thái độ của bà đã thay đổi rất nhiều, cũng càng tôn trọng cô hơn.

Đúng vậy, chính là tôn trọng, tôn trọng như trưởng bối, có chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến ​​của Ninh Yên.

Dù có hơi kỳ lạ nhưng mọi người đều không ngạc nhiên, không khí trong nhà khá tốt.

Ninh Yên cũng nhịn không được, bây giờ cô cũng không thể đi được.

"Khi nào rảnh rỗi sẽ đến chơi với các em, có chuyện gì cứ tìm anh cả họ."

Tâm trạng của mọi người vẫn chưa vui lên.

Ninh Yên lấy ra ba cuốn sổ tiết kiệm, đưa cho mỗi người một cuốn: "Đây là chi phí sinh hoạt của các em, đừng có tiêu xài hoang đấy."

Ninh Tứ ngạc nhiên hét lên: "5000? Chị cả, chị có đưa nhầm không?"

Mỗi người năm ngàn, chị của mình hào phóng như vậy, đủ chi phí sinh hoạt bốn năm đại học rồi.

Ninh Nhị trả sổ tiết kiệm lại, nói: “Chị, chúng ta có trợ cấp hàng tháng, đủ chi tiêu hàng ngày rồi.”

Hắn đã mua một căn phòng ở thủ đô, sau đó đập đi và sửa sang lại, tiêu hết tiền tiết kiệm, chỉ còin tiền trợ cấp của trường.

“Tụi em còn có tiền tiết kiệm mà.” Ninh Miểu cũng không muốn, tiền lương trước đây của bọn họ vẫn còn nguyên, mỗi tháng chỉ đưa cho bọn họ mười đồng tiền chi tiêu trong nhà, còn có tiền nuôi gà, trồng rau, nướng bánh mì, làm bánh kem, nên họ cũng không thiếu tiền.

Ninh Yên không thiếu tiền, cũng không có chi tiêu gì nhiều: “Chị kiến nghị mỗi người các em nên mua một căn phòng ở thủ đô, tốt nhất là loại bốn phòng ngủ, hoặc là cao ốc hoặc cửa hàng mặt tiền cũng được, có chỗ ở thì sẽ có thêm một đường lui, cũng có tự tin để thành gia lập nghiệp, không đủ tiền thì phải tự lo liệu."

Chà, bọn nhỏ đều đã trưởng thành, nhiệm vụ cuối cùng của cô cũng đã hoàn thành.

Mũi Ninh Miểu chua xót, chị cả đã sắp xếp cuộc sống của bọn họ đâu vào đấy.

Chị cả vẫn luôn che mưa chắn gió, che chở cho bọn họ trưởng thành mấy năm nay.

Chị cả cũng đã dạy cho bọn họ nhiều thứ, như tình yêu thương, lòng dũng cảm, không bao giờ bỏ cuộc trước thất bại, có nguyên tắc nhưng cũng phải linh hoạt, yêu thích tri thức và sống nghiêm túc, thản nhiên, bình tĩnh.

"Chị cả, cảm ơn chị, mọi thứ đều là lòng yêu thương vô bờ bến của chị cả."

Ninh Yên: … Cũng không phải, là tiền trợ cấp thôi việc thôi, từ nay về sau các em phải dựa vào chính mình rồi.

Không chỉ riêng bọn họ, mà còn Lâm Vũ Mặc và năm nhân viên khác đều phải tới thủ đô học tập, đích thân vợ chồng Ninh Hãn Hải phải đi với bọn họ tới thủ đô.

Nghiêm Lẫm cũng đặc biệt xin phép để tiễn bọn họ.

Hai vợ chồng đưa bọn họ đến ga xe lửa, rồi lưu luyến chào tạm biệt.

Chuyện cần nói đều đã nói xong, Ninh Yên đưa tay sờ sờ đầu Ninh Tứ, hốc mắt Ninh Tứ đỏ hoe, vóc dáng của hắn cao hơn cô nhiều nhưng lại phải cúi đầu trước mặt chị cả, ngoan ngoãn để cô sờ đầu mình.

“Học tập chăm chỉ, chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì gọi cho chị nhé.”

Ninh Tứ ôm chặt cô, âu yếm cọ cọ lên người cô không muốn rời: “Không có chuyện gì thì không thể gọi ạ?”

Ninh Yên dở khóc dở cười: "Em bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao còn giống em bé thế?"

Cô luôn đối xử bình đẳng với các em, cũng không thiên vị ai hơn ai.

Ninh Tứ là con út trong nhà, rất thích làm nũng: "Trước mặt chị cả, em vẫn luôn là em trai nhỏ của chị, chị, chị nói cho em biết, em có phải là đứa em trai mà chị yêu thích nhất không?"

"Không phải." Đó là giọng nói của Ninh Miểu.

“Anh mới là em trai được chị cả yêu quý nhất.” Ninh Tứ vỗ vỗ ngực mình.

Bình Luận (0)
Comment