[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1029

Chương 1029 -
Chương 1029 -

Ninh Yên thật sự rất tốt với bọn họ, có cá tính mạnh mẽ.

Cứ như vậy, Ninh Yên đã trở thành thư ký mang cơm đến các phòng thí nghiệm và cũng ăn cơm với bọn họ.

Lúc đầu mọi người đều nghĩ rằng đó là lãng phí thời gian, nhưng sau khi quen dần, họ cũng thấy bình thường, nhiều người thì náo nhiệt hơn ăn cơm cũng ngon hơn.

Trong đêm khuya, Lý Khả Anra khỏi phòng thí nghiệm, ông đút hai tay vào túi quần, rồi chậm rãi đi xuống cầu thang.

Khi ông đang đi, bỗng nhiên trong góc có một người lao ra, đâm sầm vào ông.

"Ai da." Đối phương nặng nề ngã xuống đất, Lý Khả An kịp thời nắm lấy thang cuốn, ổn định thân thể.

Ông nhìn người phụ nữ bất động nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, ngã ngất luôn rồi à? "Đồng chí, cô có sao không?"

Cuối cùng người phụ nữ cũng lên tiếng: “Đau quá.”

Lý Khả An thở phào nhẹ nhõm: "Cô tự đứng lên được không?"

Người phụ nữ không thể tin ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt yếu đuối đáng thương, trong mắt ngấn lệ: "Hình… Hình như tôi không cử động được."

Lý Khả An cũng không có lại gần, mà chủ đứng từ xa nhìn: "Tôi tìm người tới đây, cô nằm yên đừng nhúc nhích."

Lúc ông vừa định đi, người phụ nữ đã ngăn ông lại: "Chờ chút, ông có thể gọi Ninh Yên giúp tôi được không? Tôi và chồng cô ấy là bạn lúc nhỏ, quan hệ với cô ấy cũng không tệ, tôi tên Tào Thiến, làm trong phòng thí nghiệm thực phẩm."

Lý Khả An sửng sốt một lát: “Vậy tôi đi tìm xem.”

Ông đi được vài bước thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau: "Thôi vậy, đừng kêu cô ấy tới đây. Cô ấy bận rộn quá."

Cô ta cố gắng đứng dậy nhưng tay cô ta không thể chống đỡ được cơ thể, thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức, sắc mặt tái nhợt: "Để tôi nghĩ một chút là được rồi."

Vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng mong manh của cô ta, là thứ có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông nhất.

Lý Khả An nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên chạy tới, một lúc sau, hai kỹ thuật viên được gọi đến: “Đưa cô ấy đến trung tâm y tế."

Các kỹ thuật viên lần lượt đỡ người này lên, Lý Khả An liền bước đi, một kỹ thuật viên hỏi: "Ngài không đi theo sao?"

"Tôi cũng không quen cô ấy, tôi, phải đi ăn tối đã." Bây giờ Lý Khả An chỉ nghĩ tới bát mì nước nóng hổi.

Nhìn thấy ông rời đi mà không thèm quay đầu lại, mặt Tào Thiến vặn vẹo, người đàn ông chó má này.

Đêm hôm sau, Lý Khả An lại tan làm lúc giữa đêm, ông có thói quen tan làm vào lúc này dù sao về rồi cũng chỉ đi ngủ.

Vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm, một bóng dáng mảnh khảnh đi tới nói: “Thầy Lý."

Lý Khả An nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ té ngã ngày hôm qua: "Là cô, cô không sao chứ?

"Không sao đâu, chỉ bị bong gân chân thôi." Tào Thiến ngượng ngùng lấy hộp cơm ra nói: "Hôm qua cảm ơn ngài nhiều lắm, đây là bánh cá tự tay tôi làm, còn nóng hổi, ​​hy vọng ngài thích."

Lý Khả An liếc cô ta một cái, nói: "Không cần, đưa cô tới đó cũng không phải tôi."

"Nếu ngài không gọi người đến đỡ tôi, không biết tôi phải nằm dưới đất bao lâu đây, xin ngài hãy nhận món quà cảm ơn không đáng tiền này." Tào Thiến còn cười dè dặt lấy ra hai gói kẹo: "Đây là kẹo cưới của tôi, mời ngài ăn."

Nhìn thấy lòng tốt của cô ta, Lý Khả An cũng không thể từ chối: "Vậy cảm ơn cô."

Nhìn thấy ông nhận đồ, trong mắt Tào Thiến lóe lên một tia sáng, rồi càng tiến lại gần: “Thầy Lý, trước đây tôi lơ là việc học, bây giờ muốn chăm chỉ học tập, có muộn lắm không?"

Lý Khả An tính tình tốt: “Chuyện học là chuyện cả đời, không bao giờ là quá muộn."

"Tôi sắp kết hôn, tôi..." Vẻ mặt Tào Thiến cay đắng, như có điều gì khó nói, nhưng Lý Khả An lại không hỏi nên cô ta cũng nhịn không được nữa: "Tôi luôn có một giấc mơ đại học trong lòng, tôi có nên… Nên đi thi đại học không?"

"Cô muốn thì cứ đi." Lý Khả An không quan tâm lắm, cái này có gì mà phải do dự? Giống như mấy đứa trẻ Ninh gia muốn thi là đi thi, có gì mà phải dò tới dò lui.

Tào Thiến lại vô cùng cảm động: "Thầy Lý là người hiểu biết nhiều nên chắc chắn là nói phải, tôi nghe lời thầy Lý."

Bình Luận (0)
Comment