Cô đưa tay ra nói: “Đưa cho tôi.”
Tào Thiến im lặng đưa khay ra, nhưng cũng không rời đi, cô do dự, dường như có điều gì muốn nói.
Ninh Yên nhướng mày: "Còn chuyện gì sao?"
Tào Thiến có vẻ xấu hổ: "Tôi chỉ muốn hỏi chút, cô có thể bán cho tôi một cái TV màu không?"
"Cô có nhiều tiền vậy sao?" Ninh Yên ngạc nhiên: "Một cái 7000 đồng, đây là giá nội bộ."
Mặc dù hầu hết đều là hàng xuất khẩu, nhưng nếu có người trong nước mua nổi giá này thì cô cũng bán.
Cô không tự mua, mà lắp một chiếc trong phòng họp để xem thời sự, cũng để triển lãm cho khách hàng xem.
Tào Thiến hít sâu một hơi: “Đắt vậy sao? Tôi phải nghĩ lại, sau khi gia đình tôi được sửa án sai nhận được một số tiền bồi thường, nhưng… Đau lòng."
Ngày nay có khoản tiền tiết kiệm 7000 đồng cũng đã là nhân vật tầm cỡ, đã hộ gia đình khá giả khiến mọi người phải ghen tị.
Ninh Yên bày tỏ mình hiểu được: "Thực sự không cần thiết, một cái TV trắng đen thông thường cũng không tệ rồi."
Nếu không phải là người giàu có thì không cần phải theo đuổi cái gọi là vật chất, cứ làm trong khả năng thôi.
Tào Thiến tỏ ra tiếc nuối nói: "Nếu là trước đây, chuyện này chẳng là gì, ai."
Trước đây, cô là thiên kim nhà giàu, cơm ăn áo mặc không phải lo, mọi thứ trong nhà đều là đồ tốt nhất, thường xuyên ăn socola nhập khẩu đắt tiền, quà sinh nhật là một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương.
Một sớm một chiều đã bị đánh thành cát bụi, mất đi tất cả, khoảng cách chênh lệch quá lớn đủ để khiến người ta sụp đổ.
Những gì Ninh Yên trải qua không giống với cô ấy, cũng không thể thông cảm với cô ấy, hất cằm nói: “Cô không quay lại làm việc sao?"
Tào Thiến vỗ vỗ đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Nhìn xem, thấy em vui vẻ không khỏi nói thêm vài câu, tôi đi làm ngay đây."
Ninh Yên nhìn thấy cô ấy xoay người rời đi đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa rồi mới bấm mật khẩu.
"Ninh tổng, sao ngài lại tự mình mang đến?" Nhân viên bên trong nhìn cái khay trên tay cô với vẻ mặt bất ngờ.
Ninh Yên đặt cái khay lên bàn: “Là sản phẩm mới của phòng thí nghiệm thực phẩm, ăn xong mọi người cho ý kiến xem."
Cái này thì được, mọi người vui vẻ tụ tập lại, chọn món mình thích ăn.
Ninh Yên liếc nhìn từng người một: "Nhân tiện, các ngươi nhớ tuân thủ quy trình bảo mật, không được phép mở cửa cho nhau, ho dù người khác đến gõ cửa cũng không được phép tùy ý mở cửa."
"Vâng." Mọi người đồng thanh nói, cho dù bình thường đưa đồ ăn cũng ở bên ngoài, không thể tiến một bước vào cửa phòng thí nghiệm.
Ninh Yên chậm rãi đi đến một gian phòng, gõ gõ cửa: "Thầy Lý, đã đến giờ trà chiều rồi. "
Đây là căn phòng bí mật cốt lõi, chỉ có hai cái chìa khóa, một cho Lý Khả An, một cho Ninh Yên.
Cửa mở, đầu tóc Lý Khả An lộn xộn, quần áo cũng có chút nhàu nhĩ, giống như chưa mấy chưa giặt.
Đã không còn sự quan tâm của tiểu trợ lý Ninh Nhị, lúc nào cũng để ý tới ông, Lý Khả An trở nên luộm thuộm, chỉ mãi mê đắm chìm vào công việc.
Lý Khả An pha một ấm trà đen, Ninh Yên lấy trong túi giấy ra hai cái bánh mì mới nướng, hai người ngồi đối diện nhau.
"Thầy Lý, tôi sắp xếp cho ông một trợ lý sinh hoạt, ít nhất phải ăn uống điều độ."
Lý Khả An cắn từng miếng bánh mì, ông không nhớ nổi mình ăn bữa cuối cùng là khi nào: "Không cần, tôi có trợ lý."
"Trợ lý bình thường không lo được cho ông, mà có nói ông cũng không nghe." Ninh Yên nâng cằm nhấp một ngụm trà: "Nếu không tôi giới thiệu cho ông một người nhé?"
Có một người phụ nữ chăm sóc cuộc sống hàng ngày thì sẽ tốt hơn.
"Không hứng thú." Lý Khả An nói một lời từ chối: “Phụ nữ chỉ cản trở công việc của tôi."
Ninh Yên:...
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hơn, mỗi ngày đều sẽ đến ăn tối với ông."
Cô làm một bảo mẫu xứng chức cho nhà nghiên cứu, nhưng, còn phải để mắt tới.
Mỗi một nhà nghiên cứu đều là báu vật quý giá.
Lý Khả An thấy không cần thiết, nhưng ông không thể từ chối Ninh Yên, mà cô chỉ nói một không nói hai, cô cũng chỉ đang thông báo cho ông biết thôi.
Nói như vậy, những nhà nghiên cứu này đều rất có năng lực, không ai nghe ai, mỗi người đều có tính cách riêng, nhưng lại chỉ nghe lời Ninh Yên.