[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 1027

Chương 1027 -
Chương 1027 -

Ninh Yên vội vàng xách túi đi tới, bảo vệ trực tiếp cho cô đi vào: "Ninh tổng."

Cô bước từng bước một lên bậc thang, đi vòng quanh mỗi tầng nghe báo cáo tiến độ thí nghiệm.

Khi đến phòng thí nghiệm thực phẩm, nơi đây mang một phong cách khác, xung quanh mấy lò bếp bằng đất sương khói lượn lờ, ngập tràn không khí pháo hoa.

"Ninh tổng, chị đến rồi." Hứa Trân đưa một cái đĩa tương qua: "Ninh tổng, đây là mẻ nước sốt mới, chị ăn thử xem."

Bây giờ cô là trưởng phòng thí nghiệm thực phẩm, chuyên nghiên cứu và phát triển các loại thực phẩm khác nhau, nếu đủ tiêu chuẩn sẽ được đưa đến các nhà máy khác nhau để sản xuất.

Ninh Yên nhìn kỹ thì thấy màu nâu sẫm, khi ngửi thấy có mùi thơm nhẹ, chấm vào đầu lưỡi có vị rất tươi, mặn mà, đậm đà.

Xào nước sốt dậy mùi thơm, cho thịt băm vào, nấu một nồi mì, vớt ra trộn sơ, Ninh Yên cuộn một đũa mì lên đưa vào miệng, từng sợi mì đều được thấm đẫm nước sốt, nên có một hương vị độc đáo.

Mọi người háo hức nhìn cô, Ninh Yên cắn vài miếng, khẽ gật đầu: “Không tệ.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Hứa Trân hỏi: “Có thể cho bao nhiêu điểm?”

“7 điểm.”

Hứa Trân hơi cau mày, vậy thì vẫn chưa được xuất sắc a.

Chí ít phải được điểm tám mới được, mới có thể được đưa vào dây chuyền sản xuất. "Tôi sẽ nghiên cứu thêm."

Một giọng nói từ trong góc truyền đến: "Tôi có ý tưởng, thêm chút gia vị hải sản vào xem."

Mọi người đều mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng và đeo khẩu trang, che chắn kín mít, Ninh Yên nhìn lướt qua cũng không nhận ra ai: "Bên này không gần biển."

"Có thể ra bờ biển mua, hải sản rất tươi, có thể chế biến thành sốt hải sản."

Ninh Yên nghe thấy giọng nói này rất quen tai, cũng không nghĩ tới: "Hải sản, quan trọng là ra biển mới tươi, khoảng cách xa quá sẽ không ngon nữa, mà vận chuyển hải sản là một vấn đề lớn."

"Vậy thì mở văn phòng bên bờ biển để chuyên làm mắm tôm, tương cua rồi lấy qua chế biến gia công."

Ninh Yên khẽ lắc đầu, chuyện nào có đơn giản như vậy?

Có lẽ mấy năm nữa sẽ có khả thi nhưng bây giờ thì không thể thực thi được.

Cô gái kia còn đang hỏi: "Ngài cảm thấy cái nào không được?"

Ninh Yên không để ý tới, nhìn Hứa Trân: "Thử thêm chút măng, thịt xay, tôm khô thử xem."

"Được thôi." Hứa Trân gật đầu mà không cần suy nghĩ.

Ninh Yên đang chuẩn bị rời đi, chợt nhớ tới giọng nói đó là của ai, vội quay đầu lại: "Tào Thiến, tại sao chị lại ở đây?"

Tào Thiến cười nhẹ nói: "Tôi nghe các quân tẩu nói đãi ngộ ở tập đoàn Cần Phong đặc biệt tốt nên tới xin việc, tôi cũng là vợ bộ đội mà, cũng may là tôi được nhận vào."

Ninh Yên khẽ gật đầu: “Vậy chị làm cho tốt là được.”

"Em dâu, à không, Ninh tổng." Tào Thiến vẫn chưa bỏ cuộc, rất tò mò hỏi: "Tôi rất muốn hỏi thử, kế hoạch của tôi thật sự không khả thi sao?"

Ninh Yên hơi trầm ngâm một lát: "Việc thành lập văn phòng ở nơi khác, vật liệu tài nguyên và nhân lực rất tốn kém, còn tốn kém chi phí quản lý và chi phí vận chuyển, cũng như chi phí đàm phán và liên lạc với chính quyền địa phương, thế nên không có lời."

Tào Thiến có hơi bừng tỉnh: "Không phải mình có văn phòng ở Thượng Hải sao?"

Ninh Yên bình tĩnh nói: “Đó là điểm bán hàng không chịu trách nhiệm sản xuất."

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn Ninh tổng đã giải thích cho sự tò mò của tôi."

Ninh Yên ra khỏi phòng thí nghiệm, quay đầu nhìn lại, cô nhíu nhíu mày.

Cô lại đi qua một tần khác kiểm tra công tác, ở lại phòng thí nghiệm hóa học rất lâu.

Trước cửa phòng thí nghiệm TV màu, Ninh Yên lại nhìn thấy Tào Thiến, ánh mắt cô trở nên lạnh đi: “Sao chị lại ở đây? Theo quy định, mọi người không thể đi qua khu khác."

Tào Thiến chỉ mặc áo blouse trắng, không đội mũ, cô vén tóc để lộ chiếc cổ trắng thon thả, trông cô ta dịu dàng, hiền thục lại xinh đẹp. Trên tay cô ta cầm một chiếc khay: "Phòng thí nghiệm chúng tôi nấu nhiều quá, cũng không thể lãng phí được, nên chia cho mọi người. Cùng nhau ăn để có thêm ý kiến."

Cô chưa kịp gõ cửa thì Ninh Yên đã đi tới, ánh mắt cô rơi vào trên khay, trên đó là miến xào xì dầu, cơm trộn tương các thứ, mùi thơm ngào ngạt.

Bình Luận (0)
Comment