Ninh Yên cười nói: "Yên tâm đi, em sẽ đỡ cho anh."
Tương tác giữa hai người rất tự nhiên và bình thường, chỗ nào cũng có thể thân mật như là thế giới riêng của họ, khiến người khác ghen tị.
Đôi mắt Tào Thiến lóe lên: “Em Lâm, ông cụ Nghiêm có khỏe không?”
“Khá tốt.” Giọng điệu của Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng.
Khiến lòng Tào Thiến ghen tị không thôi: "Thật tốt quá, ông nội tôi lại không qua khỏi."
Nếu như ông còn sống, cô ta cũng có thể trở về vòng quan hệ kia, vinh quang vô hạn, đáng tiếc...
Nghiêm Lẫm không nói gì, dù hai nhà từng rất thân thiết, nhưng khi bắt đầu hỗn loạn, ông cụ Tào đã bị nắm lấy điểm yếu, đánh tan thành tro, chưa được mấy năm đã qua đời.
Không có cây cao bóng cả là ông cụ Tào, người Tào gia như lục bình trôi theo dòng nước.
Mà ông cụ Nghiêm là người thận trọng cẩn thận, tuy có nhiều trắc trở nhưng vẫn luôn vững vàng, trường hợp của hai nhà khác nhau như trời với đất, nên đã sớm xa cách từ lâu.
Tào Thiến tràn đầy cảm xúc: "Tôi rất nhớ lúc đó, đáng tiếc, mọi chuyện đã không thể quay lại rồi."
Triệu Long khẽ cau mày, lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm đi."
Tào Thiến xấu hổ cười cười, đứng dậy bưng đồ ăn cho mọi người, cực kỳ nhiệt tình cẩn thận, lại biết nói chuyện, lời lẽ khiến người ta làm ấm lòng, làm người ta cảm thấy được an ủi.
Trái lại, Ninh Yên là một người ăn cơm chuyên nghiệp và chỉ ăn đồ ăn Nghiêm Lẫm gấp cho cô.
Nghiêm Lẫm tập trung phần lớn sự chú ý tới vợ mình, chỉ lo gắp đồ ăn cho cô, Tào Thiến liên tục nói chuyện với hắn nhưng hắn chỉ có lệ.
Dù sao trước đây hắn luôn là một người lạnh lùng ít nói.
Tào Thiến vốn có ý định làm thân với Ninh Yên, nhưng trong miệng Ninh Yên luôn có đồ ăn và cô cũng không hề có ý định đáp lại.
Dù vậy, Ninh Yên vẫn là người mà không ai có thể bỏ qua, mọi hành động của cô đều là khiến người ta chú ý tới.
Dù cô không nói lời nào, nhưng cô vẫn tỏa sáng rực rỡ.
"Em dâu, chị có thể kiếm em đi chơi được không?”
"Được nha.” Ninh Yên không hề phân tâm,Tào Thiến như tìm được món đồ chơi mới lạ nào đó, mỉm cười vui vẻ.
Cơm nước xong thì trò chuyện mấy câu, rồi mọi người lật đật về nhà cũng không ở lại quá lâu.
Ninh Yên vừa tắm rửa xong đã chui vào chăn, vừa lên giường đã có một bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, cô tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, mi mắt cong cong: "Tào Thiến đó chính là vị hôn thê mà mẹ kế của anh nói tới đúng không?"
Tôn Mỹ Hoa khen cô ấy như tiên nữ, bây giờ nhìn thấy đúng là đẹp hơn người bình thường một chút, đương nhiên, người phụ trưởng thành cũng rất hấp dẫn.
Cô ta lớn hơn Nghiêm Lẫm, nhưng đối với một người ở độ tuổi ba mươi thì cô ta đã bảo dưỡng rất tốt.
Nghiêm Lẫm sờ sờ mặt cô, cười khẽ một tiếng, cô ghen à? "Anh nói không phải lâu rồi mà, là chị hàng xóm của anh thôi, anh thiếu chị ấy một lần ơn nghĩa."
Ninh Yên có chút tò mò: "Là ơn nghĩa gì vậy anh?"
Thực ra cô cũng không nghi ngờ bọn họ có cái gì, bởi vì giữa hai người họ không có sự mờ ám nào.
Một đôi nam nữ mà có gì đó thì ngôn ngữ cơ thể không thể lừa ai được.
Nghiêm Lẫm im lặng một lúc: "Lúc nhỏ anh bị ngược đãi, chị ấy biết chuyện, chạy đến nói với ông nội. Sau đó, ông nội đưa anh đi với ông."
Ninh Yên vô thức ôm chặt lấy hắn, hôn hôn lên cằm hắn: "Vậy là ơn nghĩa lớn rồi, em phải cảm ơn cô ấy giúp anh, chồng à, em yêu anh lắm."
Giọng nói của cô rất ngọt ngào, còn vừa ôm vừa hôn hít.
Bỗng trái tim Nghiêm Lẫm mềm nhũn ra, như là được ngâm trong một hồ nước mát.
Mọi chuyện trong quá khứ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là người ở bên cạnh mình lúc này.
Ngày hôm sau Tào Thiến liền chạy tới tập đoàn Cần Phong, cô ta muốn gặp Ninh Yên.
Dù Ninh Yên rất bận rộn, nhưng vì cô ta từng giúp đỡ Nghiêm Lẫm, nên buổi trưa cô đã mời cô ta đến nhà ăn để ăn một bữa cơm, sau đó lại quay lại làm việc.
Đến khi cô gặp lại Tào Thiến đã là ba ngày sau.
Tòa nhà thí nghiệm luôn rất yên tĩnh và bí ẩn.