Tào Thiến nhiệt tình dâng rượu đưa đồ ăn, rất ân cần chu đáo, rất ra dáng bà chủ.
"Mấy món này đều là tôi làm, nếu tay nghề có không tốt thì mong mọi người thứ lỗi."
Thẩm Kiến Thiết ăn miệng đầy dầu: "Mấy món này còn ngon hơn đồ ăn trong nhà hàng quốc doanh nhiều, tay nghề xuất sắc, anh Triệu, anh có phúc lắm đấy."
Triệu Long tươi cười vô cùng xán lạn, rất kiêu ngạo: "Phải thôi, người phụ nữ của tôi muốn vào bếp, muốn làm vợ hiền dâu thảo."
Mặt Tào Thiến đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Uống mấy chén là đã khoác lác rồi, mọi người đừng để ý đến anh ấy."
Cô ta có vòng eo thon gọn và thân hình cân đối quyến rũ, có nét duyên dáng của một người phụ nữ trưởng thành. Mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười đều lộ ra sự quyến rũ của một người phụ nữ, vẻ ngoài đoan trang nhưng làn da hơi thô ráp.
Dù có lớn hơn một chút nhưng hai người có mối quan hệ rất tốt, giữa hai lông mày luôn lộ ra tình ý.
Một bàn có bảy người đàn ông, hai người phụ nữ, Tào Thiến là bà chủ, có tay nghề nấu đồ ăn rất ngon, được mọi người nhất trí khen ngợi.
Cô ta cũng có tài ăn nói, dịu dàng ân cần, quan tâm đến từng người một.
Ninh Yên rất yên lặng, yên lặng ngồi ở bên cạnh Nghiêm Lẫm ăn cơm của cô.
Mỗi một món ăn đều nếm thử, đúng là không tệ, còn ngon hơn cả đầu bếp bình thường.
Nghiêm Lẫm dùng đũa gắp một miếng cá, gắp miếng cá đã bỏ xương vào chén của Ninh Yên, rồi hắn đã nhận được nụ cười ngọt ngào của cô.
Tào Thiến nhìn thấy tất cả, mỉm cười nói đùa: "Em Lẫm, em dâu, tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Cô ta cứ như rất là thân thiết với Ninh Yên mà gọi tiếng em dâu một cách trìu mến, như thể họ thực sự là người trong nhà.
Ninh Yên khẽ mỉm cười: "Tình cảm của hai người cũng tốt mà, quen nhau bao lâu rồi? Khi nào thì kết hôn?"
Mặt Tào Thiến ngượng ngùng, hơi cúi đầu, Triệu Long thoải mái hào phóng nói: "Chủ nhật tuần sau, hai người là nhà mẹ đẻ của A Thiến, lúc đó giúp A Thiến giữ thể diện."
Hắn đã kết hôn lần thứ hai, đã có một trai một gái với vợ cũ, vốn là cũng không định làm đám cưới chỉ định đăng ký kết hôn thôi, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định.
Hắn không ngờ Tào Thiến đã từng là cô gái trong đại viện, cũng không ngờ cô ấy và đoàn trưởng lại cùng nhau lớn lên, cũng quá bất ngờ.
Nghiêm Lẫm nhìn vợ mình, Ninh Yên mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”
"Vậy thì tốt quá.” Triệu Long không khỏi vui mừng khôn xiết, đưa tay bưng rượu rót đầy ly cho Nghiêm Lẫm: “Chúng ta cùng uống một chén đi.”
Hai người chạm chạm ly, Nghiêm Lẫm uống cạn một ngụm, Tào Thiến cầm bình rượu lên định rót cho hắn nhưng hắn lại ngăn cản: "Không uống nữa, tôi ăn cơm chút."
Nghiêm Lẫm đứng dậy đi vào nhà bếp, Tào Thiến ngẩn ngơ, nhanh chóng đuổi theo nói: "Để tôi, để tôi, sao có thể để một người đàn ông như cậu đi lấy cơm? Bình thường em dâu không lấy cơm cho cậu sao?
Giọng điệu của cô ta nhẹ nhàng thân thiết như đang đùa giỡn.
Nhưng Nghiêm Lẫm lại không đồng tình: "Bình thường tôi quá bận rộn nên không có thời gian dành cho cô ấy. Khi nào có thời gian thì làm thêm chút việc nhà. Đàn ông mà không thương vợ thương con thì sao gọi là đàn ông?"
Mấy người đàn ông ở đây:... A đau chân, giống như là đầu gối bị trúng một mũi tên.
Tào Thiến dừng lại một chút, nói: "Em dâu gả được cho cậu, chắc đã tích phước mấy kiếp rồi."
"Cưới được cô ấy mới là phúc của tôi."
Nghiêm Lẫm chưa bao giờ quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Sợ vợ thì có gì mà mất mặt?
Những người đàn ông có mặt ở đây đều là chủ nghĩa đàn ông độc tôn, nhưng nhìn Ninh Yên mỉm cười, bọn họ cũng không dám nói lời nào.
Bà nội nhỏ này cũng không phải là người dễ chọc.
Tào Thiến vội vàng múc một bát cơm trắng lớn, hai tay đưa cho Nghiêm Lẫm, hắn khẽ gật đầu cảm ơn, rồi tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Yên: “Em ăn thêm chút đi?”
Ninh Yên ăn không nhiều lắm, chỉ ăn thêm chút nữa, đưa bát cơm qua: “Một chút là đủ.”
Nghiêm Lẫm đưa cho cô nửa chén, ánh mắt dịu dàng cưng chiều: “Ăn nhiều một chút đi, nếu em mà gầy cha sẽ mắng anh đấy."