Trước đây Ngụy Bạch đã từng làm việc với cô, kiến thức nông nghiệp của cô cũng không phải là hời hợt, mà là được nghiên cứu một cách có hệ thống nên ông không lo lắng cô chậm trễ trong việc học: "Được, nhưng cô phải đảm bảo được một nửa điểm danh đến lớp và đạt được top 10."
"Không thành vấn đề." Ninh Yên đã đoán trước, cô tràn đầy tự tin.
"Tôi phân cho cô một phòng, bình thường học xong có thể tới đó ở." Ngụy Bạch không coi Ninh Yên là người ngoài, cũng rất quan tâm suy nghĩ chu đáo cho cô, phải mất mấy giờ mới có thể tới, nên học ngoại trú chắc chắn là không ổn.
Ninh Yên cũng không muốn làm phiền người khác: “Không cần, tôi đã xin vào ký túc xá rồi, như vậy thì dễ hòa nhập vào tập thể hơn.”
Ngụy Bạch biết cô là người nói một không nói hai, nên cũng không ép buộc cô: “Vậy được rồi, nếu cần gì thì cứ đến với tôi.”
Xong việc, hai người đến một nhà hàng quốc doanh ăn một bữa ngon, đi xem phim rồi đến cửa hàng bách hóa mua sắm, cũng đã mua kha khá đồ đạc.
Trời cũng đã dần tối, Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên trở lại quân doanh, chậm rãi đi về phía nhà ở.
Ninh Yên cũng không thường xuyên tới đây, chỉ thỉnh thoảng tới ở, mở cửa bước vào liền phát hiện trong nhà sạch sẽ không tì vết.
Cô gật gật đầu hài lòng, có một ông chồng thích sạch sẽ thật là tuyệt.
Nhưng cô cũng không để ý lắm, cứ tiện tay để đồ xuống thôi.
Nghiêm Lẫm được phân cho một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, căn nhà không lớn nhưng được trang trí rất ấm áp và cũng đầy đủ đồ đạc.
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu nước nóng với tiện làm chút cơm, em muốn ăn gì?"
Ninh Yên đặt túi xách lên ghế: "Em đi với ạnh."
"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa vang lên.
Nghiêm Lẫm đi ra mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Người đến là Thẩm Kiến Thiết: “Phó đại đội trưởng Noãn Cư mới tới, bảo tôi tới kêu anh, tôi gõ cửa mấy lần, cuối cùng anh cũng về rồi, đi chút, ăn cơm đi."
Nghiêm Lẫm hơi nghiêng người, nâng cằm vào trong phòng: "Tiểu Yên tới, tôi phải chăm cô ấy."
Thời gian ở bên nhau quá ít, nên hắn vô cùng trân trọng nó.
Thẩm Kiến Thiết sửng sốt một lát, ôi, thật hiếm có, sự nghiệp của người này càng phát đạt, càng ngày càng ít đến doanh trại quân đội: "Ninh tổng ở đây sao, vậy đi cùng đi, cũng không phải người ngoài gì."
"Ninh tổng cái gì, cứ gọi tên tôi là được rồi, hai người đàn ông các anh đi liên hoan đi, tôi không đi đâu." Ninh Yên mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ chỉ muốn nằm xuống chứ không muốn xã giao nữa.
Thẩm Kiến Thiết rất nhiệt tình: "Người ấy của phó đại đội trưởng cũng đến đây. Đồng chí Ninh Yên, cùng đi đi, hình như cô chưa bao giờ tham dự buổi họp mặt gia đình."
Có gì mà đi cùng, Ninh Yên cũng không quen ai cả: "Nghiêm Lẫm, anh đi đi, em đến căng tin ăn một chút."
Nghiêm Lẫm suy nghĩ một chút: “Vậy anh chút rồi quay lại, em chờ anh, tụi mình cùng nhau ăn chiều."
Thẩm Kiến Thiết cảm thấy no quá, rõ là hắn còn chưa ăn gì đâu.
“Hai tay không thì không hay lắm, anh lấy một bình rượu theo đi." Ninh Yên mở túi ra, hôm nay vừa mua hai bình Mao Đài.
Đôi mắt Thẩm Kiến Thiết sáng lên, lao tới: "Mao Đài! Cái này được! Tôi thích."
Thật ra Nghiêm Lẫm cũng uống rượu khá giỏi, nhưng hắn rất ít khi uống trước mặt Ninh Yên.
Cô không thích người say khướt.
Đang nói chuyện, lại có tiếng gõ cửa vang lên, cửa mở ra, một đôi nam nữ đứng ở cửa.
"Đoàn trưởng Nghiêm, nể mặt chút đi." Là người đãi tiệc, phó đại đội trưởng Triệu Long và người kia của hắn.
Nghiêm Lẫm cầm bình rượu quay người lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú: "Bang." Một tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ phía sau Triệu Long, cô ấy làm rơi đồ trong tay xuống đất, vẻ mặt bất ngờ nhìn Nghiêm Lẫm.
"Anh Lẫm, là anh thật sao?"
Nghiêm Lẫm nhìn gương mặt có hơi xa lạ, suy nghĩ một chút: "Tào Thiến?"
"Là em, anh Lẫm." Nước mắt Tào Thiến lăn dài trên mặt, rồi vô cùng hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng gặp được anh, em rất nhớ….mọi người"
Ninh Yên nhướng mày, Tào Thiến? Hình như cô đã nghe đến cái tên này ở đâu rồi.
Thịt kho tàu, miến cá hầm, thịt heo nướng, gà hầm nấm, ớt chuông và khoai tây thái nhỏ, rau mùa xào, hầu hết đều là đồ ăn cứng, khá tươm tất, nhìn vẻ mặt vui vẻ của mọi người, Triệu Long cảm thấy rất tự hào.