“Hai người đó là gián điệp bị nước ngoài mua chuộc, cô cũng vậy.”
"Tôi không có."
Ninh Yên có chút không kiên nhẫn, "Được rồi, chúng ta đi thôi, cô còn đang giở trò."
Tào Thiến nhắm mắt lại, sắc mặt âm trầm, "Ninh Yên, nếu cô gặp phải chuyện bi thảm nhất trên đời, cô sẽ không hận sao? Cô cái gì cũng không hiểu, cô sống hạnh phúc như vậy, được người đàn ông che chở, cao cao tại thương, khua tay mua chân với người khác."
"Ai làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần." Ninh Yên biết một phần những gì cô ta nói là sự thật, là một người phụ nữ, cô đồng tình với cô ta: "Nhưng tôi sẽ không thù ghét xã hội và quê hương của mình."
Ninh Yên chăm chú nhìn Tào Thiến, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: "Mà thứ cô thù ghét... chính là quốc gia của mình."
"Tôi không nên hận cô sao?" Tào Thiến trong mắt đỏ ngầu, tràn đầy hận ý.
"Không, những người đó không thể đại diện cho quốc gia, bọn họ không xứng đáng." Ninh Yên lạnh lùng nói: "Mạnh Tử từng nói lấy dân làm trọng, xã tắc thứ hai rồi mới tới quân vương. Quân vương triều đại đều có thể thay đổi, nhưng bá tánh thì không. Vô số người đi trước đã ngã xuống, người sau lại tiến lên đổ máu hy sinh, thậm chí hy sinh tính mạng là vì để thành toàn cho những kẻ quyền thế kia sao?
“Không, là vì tổ quốc, vì vùng đất dưới chân chúng ta.”
“Đất nước là nơi chúng ta an cư lạc nghiệp. Là pháo đài bảo vệ người dân khỏi ngọn lửa chiến tranh. Mảnh đất này đã sinh ra chúng ta và nuôi dưỡng chúng ta. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đó không phải là lý do để phản quốc. Cô hận nhầm người rồi."
Tào Thiến không cảm thấy mình sai, là thế giới này sai, "Cô sống vui vẻ như vậy, chưa từng trải qua gian khổ, đương nhiên có thể nói nhân từ chính nghĩa đạo đức, làm sao có thể hiểu được của nỗi khổ của tôi?"
Ninh Yên vẻ mặt thờ ơ, cô biết quá nhiều.
“Lang bạt khắp nơi, ăn bữa nay lo bữa mai, nhắm mắt không biết ngày mai có nhìn thấy mặt trời hay không, sống trong bóng tối mãi mãi, không nhìn thấy một tia hy vọng, sống trong tuyệt vọng chết lặng, người không có tổ quốc là người khốn khổ nhất." Đây cũng là trạng thái sinh tồn trong thời mạt thế, chỉ những người từng trải qua mới biết nó khốn khổ đến nhường nào.
Vì vậy, Ninh Yên luôn nỗ lực làm ruộng, xây dựng cơ sở hạ tầng, kiếm tiền và xây dựng một thế giới nhỏ ổn định.
“Tôi đã chứng kiến nhiều người trải qua gian khổ nhưng vẫn khao khát ánh sáng, vẫn yêu đất nước này sâu sắc, cống hiến hết mình cho đất nước mà không hề thay đổi sơ tâm”.
Giống như thầy Ngụy Bạch, dù bị tổn thương nhưng họ vẫn trở lại bục giảng chỉ để giáo dục thế hệ sau.
"Bởi vì họ biết rằng những người làm tổn thương họ là những kẻ mưu quyền có động cơ thầm kín, mà cô, khuếch đại lòng căm thù của mình lên vô tận rồi cảm thấy cả thế giới đều làm tổn thương mình."
Khoảng cách càng lớn thì tâm lý càng dễ mất cân bằng, càng khó vượt qua trở ngại này.
Ninh Yên có thể hiểu được, nhưng điều này không có nghĩa là hành vi này là đúng.
Lòng yêu nước là điểm mấu chốt của một người.
Tào Thiến bật khóc, dữ tợn nhìn chằm chằm Ninh Yên: "Tôi ghét cô, tôi hận cô."
"Hận đi, tôi không quan tâm." Từ trước đến nay Ninh Yên Không để ý tới chuyện này, suy nghĩ của người khác không quan trọng.
Cuối cùng, Tào Thiến ngất đi vì kích động, Nghiêm Lẫm khẽ thở dài.
Trương Ái Dân có vẻ áy náy, "Thật xin lỗi, đã dẫn mọi người đi một chuyến vô ích."
“Không sao.” Tâm tình Nghiêm Lẫm không tốt, không nói mấy lời rời đi.
Ninh Yên nhìn hắn mấy lần, hắn đều không chú ý tới, đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Tâm tình hắn không tốt, Ninh Yên không biết nên làm sao an ủi: "Anh đã tới đây, cùng em đi gặp thị trưởng Dương. Ông ấy bảo khi nào có thời gian thì chúng ta đến đó."
"Được."
Thị trưởng Dương nhìn thấy bọn họ rất vui vẻ nói: "Ninh Yên tới ngồi, khi nào lô hàng đầu tiên sẽ được giao?"
"Vào cuối tháng."
Thị trưởng Dương xem lịch, thấy chỉ còn có mấy ngày nữa, "Nhớ làm việc chăm chỉ, đừng xem nhẹ, sau này nếu có vấn đề gì có thể đến tìm tôi."
Sau này? Vì cái gì Ninh Yên lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, "Thị trưởng Dương, ông... sắp được thăng chức?"