Thị trưởng Dương sửng sốt, "Cô có nghe nói gì sao?" Trước khi có lệnh điều đi chính thức, việc này được giữ bí mật.
"Không, tôi chỉ đoán thôi." Ninh Yên vẻ mặt vô tội.
"Cô vẫn luôn là người thông minh." Thị trưởng Dương quả thực sắp được thăng chức.
Ông không nói nhiều nhưng mọi người đều hiểu.
"Chúc mừng."
Thị trưởng Dương khẽ mỉm cười xua tay: "Tôi mời cô tới đây vì tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Ông cứ nói."
Thị trưởng Dương trầm ngâm một lúc: "Việc sáp nhập đất bên đó gần xong rồi phải không?"
Thư ký rót hai tách trà vào, Ninh Yên nhận lấy, mỉm cười cảm ơn: "Sắp xong rồi, chỉ còn lại một đại đội."
Nhìn thấy giọng điệu bình tĩnh của cô, thị trưởng Dương nhướng mày, "Đại đội Thất An?"
“Ừ, có chuyện gì vậy?” Ninh Yên là người rất nhạy cảm và sâu sắc.
Thị trưởng Dương trực tiếp nói: "Có người cử báo cô, nói điều kiện cô đưa ra quá khắc nghiệt, cô cố ý làm khó bọn họ."
Vẻ mặt Ninh Yên không thay đổi, đối mặt lợi ích mọi thứ đều là mây bay, “Bọn họ là đại đội cuối cùng, cho nên bọn họ cảm thấy tôi nhất định phải theo bọn họ, cho nên bọn họ có một số yêu cầu quá đáng với tôi, tôi định kéo dài."
Kế hoạch sáp nhập đất của đại đội nào cũng giống nhau, nhưng đại đội Thất An này lại làm ầm ĩ và đòi số tiền gấp ba, quá tham lam.
Làm sao cô có thể đồng ý được? Chuyện này không công bằng, đội trước sẽ nghĩ thế nào?
Nghe cô nói xong, thị trưởng Dương khẽ gật đầu, công tác thu hồi đất luôn sẽ gặp đủ các loại nan đề, cô xem như khá giỏi rồi, trong vòng một năm đã giải quyết được vài đại đội.
"Cô dự định kéo bao lâu?"
Ninh Yên không vội chút nào, "Nhìn thái độ của bọn họ, tôi tạm thời không thiếu đất, có thể kéo… năm, mười năm cũng không có vấn đề gì."
Người thua cuộc không phải là cô.
Thị trưởng Dương gõ ngón tay lên bàn, "Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ được giải quyết trong vòng một năm. Chỉ cần có một đại đội chưa được sáp nhập, ngày đó công xã vẫn không thể bị triệt tiêu."
Ninh Yên hiểu rõ: "Được, không thành vấn đề."
Thị trưởng Dương cảm thấy nhẹ nhõm, "Nếu cô cần giúp đỡ gì, cứ nói."
Ninh Yên nhớ tới chuyện gì đó, “Khu dân cư của chúng ta đã hoàn thành, sẽ chính thức bàn giao đưa vào sử dụng. Tôi muốn tổ chức một buổi lễ long trọng, yêu cầu phóng viên truyền thông đưa tin và công bố. Muốn mời ngài? Không biết có được không"
Thị trưởng Dương thực sự muốn xem tiểu khu mà cô xây dựng sẽ trông như thế nào, "Khi nào?"
"Vẫn chưa quyết định. Còn tùy vào ngày nào ngài rảnh."
Thị trưởng Dương mang lịch tới, những ngày làm việc đều đã kín chỗ, "Chủ nhật."
Ninh Yên không phản đối, ngày nào cũng được, "Được, quyết định như vậy đi."
Thị trưởng Dương phải đi họp nên Ninh Yên cùng Nghiêm Lẫm quay lại, trên đường đi cô đói quá nên dùng bữa tại nhà hàng quốc doanh của huyện.
Thịt kho vừa mang tới, Ninh Yên liền gắp mấy miếng cho Nghiêm Lẫm nói: “Ăn nhiều một chút.”
Thức ăn có thể xoa dịu nỗi buồn và mang lại niềm niềm vui bất tận.
Nghiêm Lẫm nhìn vào ánh mắt quan tâm của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn ăn xong ba bát cơm lớn, một đĩa thịt lợn om và một đĩa thịt cừu cắt miếng lớn, trong người cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Ninh Yên thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy tâm trạng của hắn đã khá hơn.
"Đi với em đến Văn phòng Thanh niên tri thức."
"Được."
Văn phòng Thanh niên tri thức, chị Phương và những người khác đều vui mừng khi thấy Ninh Yên, Ninh Yên mang theo một ít đồ ăn nhẹ và kẹo đến chia sẻ với họ.
Chị Phương vừa mới sinh con, có chút mập ra, “Gần đây có rất nhiều thanh niên tri thức trở về thành phố, chỉ cần có đủ điều kiện, về cơ bản chị đều sẽ đóng dấu cho bọn họ."
Đặc biệt đối với những nữ thanh niên tri thức, mỗi một người đều không dễ dàng.
Văn phòng Thanh niên tri thức có quyền lực rất lớn, nếu bị mắc kẹt ở đây, cũng đừng nghĩ cố thể quay lại thành phố, chỉ có thể ở lại đây.
"Chị không định trở về sao?" Ninh Yên ăn kẹo sữa thỏ trắng với vẻ mặt thỏa mãn, trong mắt Nghiêm Lẫm, cô vẫn là cô gái thích ăn đồ ngọt.
Chị Phương khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút thất vọng: “Bọn chị đều đã kết hôn, không đủ điều kiện để trở về thành phố, nhưng ở đây vẫn sống được khá tốt.”